“Nhà họ Lâm muốn khai chiến, nhà họ Diệp không ngại đánh!”, Diệp Mạn kiêu ngạo đáp.
Nghe thấy thế, Lâm Thiên Trạch lập tức luống cuống.
Nhà họ Lâm và nhà họ Tôn chỉ tạm thời liên thủ mà thôi.
Nếu nhà họ Diệp đấu với nhà họ Lâm, chỉ e nhà họ Tôn sẽ thừa cơ bỏ chạy.
So với việc cùng liên thủ với nhà họ Lâm đối đầu nhà họ Diệp, đứng ngoài quan sát sẽ giúp nhà họ Tôn đạt được lợi ích lớn hơn nhiều.
“Anh Lâm yên tâm, nhà họ Tôn đã quyết định liên thủ với nhà họ Lâm, đương nhiên sẽ cùng tiến cùng lùi.
Nếu phải khai chiến, chúng tôi sẽ tham gia”.
Dường như Tôn Húc cảm nhận được lo lắng của Lâm Thiên Trạch, vội vàng hứa hẹn.
“Hai người đàn ông hợp sức ức hiếp một người phụ nữ, đúng là vô liêm sỉ”.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng tràn ngập châm chọc chợt vang lên.
Mọi người trông thấy một bóng dáng trung niên chậm rãi cất bước đi tới.
Người đó chính là Vũ Văn Cao Dương, chủ gia tộc Vũ Văn.
Bên cạnh ông ta chính là Vương Thành, người được Dương Thanh nâng đỡ lên vị trí người thừa kế.
Gặp lại Vũ Văn Cao Dương, cảm xúc của Dương Thanh cực kỳ bình thản, giống như nhìn thấy một người xa lạ.
“Vũ Văn Cao Dương, ông cũng định nhúng tay vào sao?”
Lâm Thiên Trạch lạnh giọng hỏi.
Tôn Húc cũng trừng mắt nhìn Vũ Văn Cao Dương.
“Ông chủ Vũ Văn!”
Diệp Mạn khẽ gật đầu, trong mắt có vài phần cảm kích.
Vũ Văn Cao Dương không mang theo nhiều người, hơn nữa đều là con cháu dòng chính của gia tộc Vũ Văn.
Hơn nữa câu nói vừa rồi của ông ta cũng đã nói rõ ý đồ.
Vũ Văn Cao Dương gật đầu chào lại Diệp Mạn rồi mới nhìn Lâm Thiên Trạch cười lạnh: “Chỉ cho nhà họ Lâm các người bắt nạt phụ nữ, không cho nhà Vũ Văn chúng tôi giúp người sao?”
“Nếu tôi như không lầm, mấy ngày trước sản nghiệp của gia tộc Vũ Văn bỗng nhiên bị tổn thất to lớn còn có liên quan đến nhà Diệp thì phải?”
Tôn Húc híp mắt cười: “Không phải ông chủ Vũ Văn thương hoa tiếc ngọc đến mức không thèm truy cứu trách nhiệm tổn hại lợi ích gia tộc mình đấy chứ?”
Vũ Văn Cao Dương cười nhạt nói: “Chỉ tổn thấy vài tỉ mà thôi, gia tộc Vũ Văn vẫn chống đỡ được, không cần ông chủ Tôn nhọc lòng”.
“Ông chủ Vũ Văn, tôi rất xin lỗi về chuyện lần trước!”
Diệp Mạn tranh thủ cơ hội nói lời xin lỗi.
Vũ Văn Cao Dương hào phóng phất tay: “Chuyện nhỏ thôi.
Tôi ngưỡng mộ ông chủ Diệp đã lâu, hôm nay tới đây để phúng viếng ông ấy”.
Dứt lời, Vũ Văn Cao Dương dẫn người trong gia tộc đi lên phúng viếng.
Lâm Thiên Trạch và Tôn Húc đều không nói gì