Tần Phi đứng ngoài cửa, gương mặt dần méo mó.
“Khốn kiếp! Một thằng vô dụng bị mọi người coi thường cũng dám ăn nói với tao như vậy!”, Tần Phi nghiến răng nghiến lợi.
“Ai đấy?”, thấy Dương Thanh trở về, Tần Thanh Tâm hỏi.
“Tần Phi!”, Dương Thanh thản nhiên đáp.
Nghe vậy, Tần Thanh Tâm ngạc nhiên hỏi: “Sao anh ta lại tới đây?”
“Lúc trước em mang hợp đồng tới tìm cụ Tần, ông ta đã tự mình đuổi em đi, còn tưởng không cần em vẫn có thể hợp tác với tập đoàn Tam Hòa.
Bây giờ em đã là tổng giám đốc, đương nhiên ông ta sợ chuyện hợp tác đổ bể nên bắt Tần Phi tới tìm em”, Dương Thanh nói.
“Thanh Tâm, con trở thành tổng giám đốc tập đoàn Tam Hòa rồi sao?”
Châu Ngọc Thúy nghe Dương Thanh nói thì rất vui sướng.
Tần Y cũng hớn hở nhìn Tần Thanh Tâm.
Ánh mắt cô nhìn Dương Thanh trở nên phức tạp.
Cô gật đầu với Châu Ngọc Thúy và Tần Y: “Vừa được bổ nhiệm trước khi tan làm”.
“Sao con không nói sớm? Mẹ nấu thêm vài món để chúc mừng!”, Châu Ngọc Thúy kích động nói.
Tần Y cười nói: “Chị, thế là tốt rồi.
Mai em mời cả nhà ra ngoài ăn một bữa”.
“Được, vậy mai cùng đi ăn!”, Tần Thanh Tâm cảm thấy ấm áp trong lòng.
Cô biết tất cả đều nhờ vào Dương Thanh, nhưng thân phận của anh đặc biệt nên không thể nói ra được.
Cả nhà đang vui vẻ trò chuyện, điện thoại của Tần Thanh Tâm chợt reo lên.
Cô xem số gọi đến, khẽ cau mày.
“Mau nghe đi! Xem anh ta muốn nói gì”, Dương Thanh nhìn ra được sự do dự của cô.
Tần Thanh Tâm vừa nhận máy đã nghe thấy giọng của Tần Phi: “Thanh Tâm, anh có việc gấp cần gặp em.
Em ra mở cửa cho anh được không?”
Tần Thanh Tâm nhíu mày, lạnh lùng nói: “Việc riêng nói qua điện thoại là được.
Nếu là việc công thì đến công ty tìm tôi”.
“Em ra mở cửa cho anh đi mà! Chúng ta gặp mặt rồi nói, thật sự rất gấp!”, giọng điệu của Tần Phi có vẻ gấp gáp.
Tần Thanh Tâm không biết nên làm thế nào, đành cầu cứu nhìn Dương Thanh.
Dương Thanh im lặng một lúc rồi gật đầu đi ra mở cửa.
“Được!”, Tần Thanh Tâm chỉ đáp lại một chữ liền cúp máy.
Chẳng mấy chốc, Tần Phi đã đi vào theo Dương Thanh.
Cả nhà Tần Thanh Tâm đều tỏ ra lạnh nhạt, không thèm đoái hoài đến anh ta.
Tần Phi cầm hộp quà tới chỗ Châu Ngọc Thúy cười nói: “Thím hai, đây là đồ trang điểm hàng hiệu cháu nhờ bạn mua từ nước ngoài về để tặng thím.
Xin thím hãy nhận cho!”
Châu Ngọc Thúy nghe thấy đồ trang điểm hàng hiệu ở nước ngoài thì lập tức giơ tay ra nhận, lạnh giọng hỏi: “Muộn thế này cậu còn tìm Thanh Tâm làm gì?”
Tần Phi thấy bà ta nhận quà, mừng thầm trong lòng, vội nói: “Cháu có hai chuyện gấp cần tìm Thanh Tâm.
Thứ nhất là chuyện vui, ông nội bảo cháu thay ông đến mời mọi người dọn về trang viên nhà họ Tần.
Ông nội đã chuẩn bị sẵn một tòa biệt thự gấp đôi tòa biệt thự cũ hai tầng này.
Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, có thể vào ở luôn”.
Châu Ngọc Thúy lập tức vui vẻ hỏi: “Cậu nói thật sao? Bây giờ vào ở được luôn hả?”
“Mẹ!”, Tần Thanh Tâm lạnh mặt nói: “Bây giờ chúng ta sống rất tốt, cũng có chỗ ở rồi.
Đã bị đuổi ra khỏi gia tộc thì không cần trở về nữa.
Nói chuyện thứ hai đi!”
Đối với Tần Phi, Tần Thanh Tâm có về hay không không liên quan đến anh ta.
Quan trọng nhất là chuyện thứ hai.
Anh ta vội nói: “Lúc trước tập đoàn Tam Hòa đã đồng ý hợp tác với nhà họ Tần nhưng bây giờ vẫn chưa ký kết.
Em đã nhậm chức rồi thì có thể nhanh chóng ký hợp đồng được không?”
Giống hệt dự đoán của Dương Thanh, Tần Phi đến vì chuyện hợp tác.
Còn mời Tần Thanh Tâm về gia tộc chắc là ý của cụ Tần.
Với thân phận hiện giờ của cô, nếu cô trở về thì địa vị của nhà họ Tần cũng tăng lên theo.
Dương Thanh không nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát quyết định của Tần Thanh Tâm.
Nếu không anh đã ngăn cô nghe máy từ lúc Tần Phi gọi tới rồi.
Anh để cô gặp Tần Phi là vì muốn xem lựa chọn của cô.
Lúc này, Châu Ngọc Thúy cũng nhanh trí chọn im lặng.
Bà ta không ngốc, cũng biết anh ta