Sau một khoảng thời gian ngơ ngác, Vương Kiện bắt đầu hoảng loạn, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt tức giận của Tần Thanh Tâm anh ta lại càng sốt ruột, vội vàng giải thích: “Thanh Tâm, em đừng nghe anh ta nói nhảm, sao anh có thể hại Tiêu Tiêu được?”
Vương Kiện đang rất chột dạ.
Anh ta không hiểu về kim cương hồng.
Nếu biết kim cương hồng đắt như vậy thì đánh chết anh ta cũng không tặng chiếc lắc tay này.
Anh ta chỉ đưa cho bọn đàn em sáu trăm nghìn, bọn họ lại mua chiếc lắc tay này.
“Tôi nói nhảm?”
Dương Thanh cười lạnh nói: “Kim cương hồng quý hiếm và đắt đỏ như thế nào, nếu anh không biết thì có thể lên mạng tra thử, xem tôi có nói nhảm hay không”.
“Dương Thanh, cậu câm miệng cho tôi!”
Khi Vương Kiện đang tiến thoái lưỡng nan, bà Tần phẫn nộ quát lớn: “Cậu là cái thá gì mà dám chỉ trích cậu chủ Vương? Cậu Vương đã nói rồi, cậu ấy đã nhờ bạn mình mua chiếc lắc tay này từ nước ngoài về.
Cho dù thật sự có vấn đề cũng không liên quan đến cậu ấy.
Ít nhất cậu ấy còn bỏ công sức chuẩn bị quà cho Tiêu Tiêu, cậu thì sao? Mất tích năm năm trời, lần đầu tiên gặp con gái ruột lại chỉ tặng một viên đá nát nhặt ở ngoài đường”.
Dương Thanh biết hiện giờ mình có giải thích cũng vô dụng.
Dù sao trong mắt của bà Tần, anh chỉ là một thằng ăn hại.
Nếu so sánh với cậu Vương thì anh ta là bầu trời cao quý còn anh chỉ là mặt đất thấp kém.
Thế nhưng bà Tần không hề hay biết, trời đất trong mắt bà ta đã bị thay đổi.
“Đủ rồi!”
Tần Thanh Tâm vẫn đang im lặng rốt cuộc nổi giận.
Cô hít một hơi thật sâu, kìm chế cơn giận đang khiến toàn thân run rẩy, trừng mắt nhìn Vương Kiện: “Chồng tôi ném đồ của anh, tôi xin lỗi.
Nhưng anh hãy yên tâm, tôi sẽ bồi thường sáu trăm nghìn cho anh”.
“Hả?”
Vương Kiện ngơ ngác hỏi lại rồi lắc đầu nguầy nguậy: “Lần này anh bị mù mắt tin tưởng nhầm người, tặng chiếc lắc tay có phóng xạ cho Tiêu Tiêu.
Hôm khác anh sẽ tặng con bé một món quà tốt hơn”.
“Khỏi cần!”, Tần Thanh Tâm lạnh giọng đáp.
Thấy vậy, Vương Kiện cũng không nói gì thêm.
Tần Thanh Tâm đang tức giận, rất phản cảm với anh ta.
Nếu bây giờ còn tranh luận với cô, cơ hội của anh ta sẽ càng trở nên mong manh.
Đúng lúc ấy, một chiếc xe Rolls-Royce màu đen mang biển số Giang A88888 chậm rãi đỗ lại trước cổng lớn nhà họ Tần.
Phía sau là một chiếc Maserati màu trắng mới toanh chưa có biển số xe, nội thất bên trong xe được trang trí thuần một màu hồng, rõ ràng là xe dành cho nữ.
Hai người đàn ông vạm vỡ bước ra khỏi chiếc Rolls-Royce, vác theo một cái hòm đi vào nhà họ Tần.
“Thưa ông Tần, có người tới nói là tặng quà, còn mang theo một cái hòm rất lớn”.
Người giúp việc ra ngoài xem thử rồi phấn khích chạy về nói: “Phải rồi, ngoài cổng còn có một chiếc Rolls-Royce biển Giang A88888”.
Lúc đầu nghe thấy có người tới tặng quà, người nhà họ Tần vẫn cảm thấy bình thường.
Thế nhưng khi nghe thấy có một chiếc xe sang trọng mang biển Giang A88888 đỗ ở trước cổng, bọn họ đều vô cùng kinh ngạc.
Ông Tần lập tức đứng bật dậy, vội vàng hỏi: “Có chắc là năm số 8 không?”
“Thưa ông chủ, chắc chắn ạ.
Đúng là năm số 8”, người giúp việc đáp.
“Tất cả mau theo tôi ra ngoài tiếp đón!”, ông Tần hô lên một tiếng rồi chạy thẳng ra ngoài cổng.
Chủ nhân của chiếc xe mang biển Giang A88888 chính là người giàu nhất Giang Hải, Tô Thành Vũ.
Sao ông ta không căng thẳng cho được?
Ông Tần dẫn người chạy ra ngoài, trông thấy một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da sáng bóng.
“Chào ông!”
Ông Tần chạy vội tới trước mặt người đó, nhiệt tình chủ động bắt tay với đối phương.
Vương Kiện nhìn thấy người đàn ông trung niên kia thì cực kỳ kinh hãi.
Người này chính là quản gia của Tô Thành Vũ, Châu Phúc.
Mặc dù ông ta chỉ là một quản gia nhưng kể cả là bố anh ta gặp Châu Phúc cũng phải cúi đầu khiêm nhường.
“Thì ra là quản gia Châu, không kịp tiếp đón từ xa, xin ông thứ tội!”, Vương Kiện tỏ vẻ thân quen chủ động giơ tay về phía Châu Phúc.
Châu Phúc cau mày nhìn anh ta: “Cậu là ai?”
Vương Kiện vội tiếp lời: “Quản gia Châu, tôi là con trai của Vương Đại