Lần này Dương Thanh không do dự nữa, bấm nghe rồi bật loa ngoài luôn.
"Dương Thanh, xin con nể mặt bố, tha cho Vũ Văn Bân.
Chỉ cần con đồng ý, bảo bố làm trâu làm ngựa cho con cũng được".
Giọng nói cầu khẩn của Vũ Văn Cao Dương vang lên.
Dương Thanh bỗng cảm thấy vô cùng chua xót, đây chính là bố ruột của anh, người đã đuổi anh và mẹ khỏi gia tộc chỉ vì một câu nói của người khác.
Bây giờ ông ta lại đang cầu xin anh vì Vũ Văn Bân.
Dương Thanh rất muốn gào lên với Vũ Văn Cao Dương: "Tôi cũng là con ông cơ mà! Tại sao năm đó ông có thể tàn nhẫn đến thế, đuổi mẹ con tôi khỏi Yến Đô, nhưng bây giờ ông lại xin tôi tha cho một đứa con trai khác của ông chứ?"
Nhưng anh không thể làm thế.
Tuy anh hận Vũ Văn Cao Dương và gia tộc Vũ Văn, nhưng khi còn sống, mẹ đã bắt anh thề độc rằng suốt đời này cũng không được báo thù bọn họ.
Anh vẫn nhớ trước khi qua đời, mẹ đã nắm chặt lấy tay anh, vừa khóc vừa nói: "Thanh ơi, xem như mẹ xin con, cho dù sau này thế nào, con cũng không được tìm ông ấy để báo thù, bất kể thế nào, chính ông ấy đã cho con mạng sống".
"Mẹ có thể hận ông ấy, hận sự bạc bẽo của ông ấy, hận ông ấy đã vứt bỏ mẹ con ta vì vị trí chủ gia tộc.
Con cũng có thể hận ông ấy, nhưng không được trả thù ông ấy, vì ông ấy là bố con, nếu con làm thế thì sẽ thành đứa bất hiếu!"
"Mẹ muốn con thề độc bằng danh nghĩa của mẹ, suốt đời này sẽ không báo thù Vũ Văn Cao Dương!"
Đã bao năm rồi nhưng lời mẹ nói vẫn in hằn trong đầu anh.
Cũng chính vì thế, tuy anh nắm giữ sức mạnh có thể hủy diệt cả gia tộc Vũ Văn nhưng vẫn không ra tay với họ.
"Dương Thanh, con có nghe không? Bố biết sai rồi, năm đó bố không nên đuổi hai mẹ con con khỏi gia tộc, nếu cho bố thêm cơ hội nữa, bố sẽ không bao giờ làm thế đâu.
Bố sai rồi, bố thật sự biết sai rồi, xin con đừng giết Vũ Văn Bân, xin con đấy!"
Vũ Văn Cao Dương nói bằng giọng nghẹn ngào, như thể sắp khóc tới nơi.
Vũ Văn Bân đang quỳ trước mặt Dương Thanh cũng có vẻ không dám tin.
Anh ta không ngờ Vũ Văn Cao Dương sẽ ăn nói khép nép, thậm chí cầu xin Dương Thanh để cứu mình.
Dương Thanh hít sâu một hơi, trong mắt có thêm vẻ đấu tranh và đau khổ.
Tất cả những gì mà Vũ Văn Bân làm hôm nay đã chạm tới giới hạn của anh, chỉ khi anh ta chết thì nỗi căm hận trong lòng anh mới tiêu tan được.
"Dương Thanh, tôi lớn thế này rồi