Cùng lúc đó, Ngải Lâm và Mã Siêu đang trên đường tới chỗ Dương Thanh.
Trên đường đi, Ngải Lâm không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tình cực kém.
Quen biết Ngải Lâm nhiều năm, đây là lần đầu tiên Mã Siêu thấy cô ấy yếu đuối như vậy, trong lòng rất khó chịu.
“Mã Siêu, anh nói xem, quyền lực quan trọng vậy sao?”
Ngải Lâm đột nhiên nhìn sang Mã Siêu đang lái xe.
Mã Siêu lắc đầu đáp: “Anh Thanh từng nói một câu rất hay, quyền thế và tiền tài lớn đến đâu cũng vô nghĩa, chỉ có bầu bạn bên những người đáng được ta trân trọng mới là thật”.
Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
“Anh biết em rất buồn, nhưng hy vọng em có thể mau chóng lấy lại vui vẻ”.
“Anh có thể cảm nhận được, bác trai đuổi em đi và hiểu lầm ông nội em, bản thân ông ấy cũng rất khó chịu, chỉ là tạm thời chưa thể tiếp nhận sự thật mà thôi”.
“Tin anh đi, chẳng bao lâu nữa nhất định bác trai sẽ tỉnh ngộ”.
Mã Siêu an ủi vài câu.
Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Ngải Lâm lắc đầu cười châm chọc: “Dù thực sự tỉnh ngộ, chỉ sợ cũng là vì nhìn thấy giá trị lợi dụng của em mà thôi”.
Mã Siêu không biết phải an ủi tiếp thế nào.
“Yên tâm, em chỉ khó chịu chút thôi, sẽ nhanh chóng khôi phục lại bình thường”.
Ngải Lâm cười nói.
Chiếc xe phóng như bay về phía nơi ở của Dương Thanh.
Chợt chuông điện thoại của Ngải Lâm reo lên.
Khi thấy số người gọi đến, cô ấy hơi kinh ngạc, vì đây là số của Ngải Minh Húc.
Ông ta vừa mới đuổi cô ấy ra khỏi nhà họ Ngải, lẽ ra không nên gọi tới nhanh như vậy, trừ phi có chuyện lớn xảy ra.
Ngải Lâm hoảng hốt, vội nhận điện thoại, chỉ nghe thấy Ngải Minh Húc hỏi: “Mày đang ở đâu?”
“Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Ngải Lâm lập tức hỏi.
Dù đã thất vọng với Ngải Minh Húc nhưng ông ta vẫn là bố ruột Ngải Lâm, quan hệ của hai người vẫn chưa tới mức thù hận lẫn nhau.
“Nhà họ Điền vừa gọi tới, yêu cầu trong vòng nửa tiếng tao phải dẫn mày và Mã Siêu tới nhà họ Điền, nếu không sau đêm nay, nhà họ Ngải sẽ bị xóa sổ!”
Ngải Minh Húc giận dữ nói.
Ngải Lâm biết nhà họ Điền sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nhà họ Ngải nhưng không ngờ nhanh như vậy đã tìm tới.
“Bố yên tâm, chuyện này không liên quan đến nhà họ Ngải.
Bọn con sẽ giải quyết”.
Ngải Lâm trầm giọng nói, còn bổ sung thêm một câu: “Trong vòng nửa tiếng, con nhất định sẽ tới nhà họ Điền”.
“Mày không hiểu tao nói gì à? Nhà họ Điền bắt tao dẫn chúng mày tới chịu chết!”
“Vì thằng bạn trai khốn nạn của mày, nhà họ Ngải gặp tai họa rồi!”
“Bây giờ muốn cứu gia tộc chỉ có thể dựa vào nhà họ Tôn.
Ông chủ Tôn Húc đã nói chỉ cần mày chịu gả cho con trai ông ta, nhà họ Tôn sẽ ra mặt cho nhà họ Ngải đối phó nhà họ Điền”.
Giọng nói của Ngải Minh Húc lạnh lẽo như đang sai khiến: “Tao đã đồng ý mối hôn sự này.
Mày lập tức tới ủy ban đăng ký kết hôn trước đi”.
“Chỉ khi đăng ký kết hôn, nhà họ Tôn mới chịu ra mặt giúp nhà họ Ngải.
Thời gian gấp gáp, mày mau tới ủy ban đi, người nhà họ Tôn chờ ở đó rồi”.
Nghe vậy, vẻ mặt Ngải Lâm lập tức cứng đờ.
Cô ấy cứ nghĩ Ngải Minh Húc gọi điện cho mình chỉ vì nhà họ Điền bắt ông ta dẫn mình và Mã Siêu tới chịu chết, không ngờ ông ta không thèm hỏi ý cô ấy đã nhận lời gả cô ấy cho nhà họ Tôn.
Quan trọng là, cô ấy biết con trai của Tôn Húc là một thằng ngốc tên Tôn Khánh Dương.
Nay bố mình lại muốn gả mình cho một thằng ngốc, trong khi bố biết mình định kết hôn với Mã Siêu vào cuối năm nay.
“Con đã nói rồi, chuyện này không liên quan đến nhà họ Ngải, chúng con có thể xử lý được”.
“Hơn nữa, con đã bị trục xuất khỏi nhà họ Ngải, bây giờ lại muốn dùng con để liên hôn với nhà họ Tôn, bố nghĩ được sao?”
“Con đã có người mình yêu, không phải anh ấy quyết không gả.
Bố muốn liên hôn với nhà nào không liên quan tới con!”
Ngải Lâm tức giận nói.
“Mày có bị đuổi khỏi gia tộc thì vẫn là con gái tao, là tao cho mày sinh mệnh!”
“Chuyện này vốn vì mày mà ra, vậy thì nhất định phải do mày giải quyết”.
“Nếu mày không tới ủy ban đăng ký kết hôn trong vòng nửa tiếng, nhà họ Ngải