Ông ta thực sự biết sợ, tự vả mình không hề nương tay, gương mặt vốn đã bị Mã Siêu đánh sưng giờ lại bị chính ông ta ra sức tát hơn chục cái nên càng sưng phù hơn, khóe miệng còn rỉ máu.
Diệp Mạn liếc nhìn Dương Thanh, thấy anh không tỏ thái độ gì liền biết, anh đang muốn để bà ta tự quyết định.
Bà ta nghĩ tới nền tảng của nhà họ Lâm, nếu hôm nay giết Lâm Thiên Trạch thì bố của Lâm Thiên Trạch là Lâm Báo – chủ gia tộc tiền nhiệm của nhà họ Lâm nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.
Nhà họ Diệp không sợ, nhưng bà ta sợ Dương Thanh bị mình làm liên lụy.
Đời này, bà ta đã có lỗi với con gái mình, không muốn con rể cũng gặp phiền hà vì mình nữa.
"Biết lỗi rồi thì cút đi! Nếu ông còn dám có ý định trả thù, dù tôi có phải hao phí toàn bộ sức mạnh của nhà họ Diệp cũng phải tiêu diệt nhà họ Lâm!"
Diệp Mạn nghiêm nghị quát lớn.
Lòng Lâm Thiên Trạch thoáng run lên, nhưng Diệp Mạn nói vậy là có ý tha cho ông ta, lập tức mừng rỡ.
"Cảm ơn bà chủ Diệp! Cảm ơn bà chủ Diệp! Dù cho tôi thêm chục lá gan, tôi cũng không dám có ý định trả thù gì đâu!"
Lâm Thiên Trạch vội vàng cảm ơn rồi đứng dậy bỏ chạy, mặc kệ bốn gã lực sĩ da đen nằm la liệt dưới đất.
Thấy Lâm Thiên Trạch chật vật chạy trốn, mọi người đều sợ ngây ra.
Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Nhưng ai cũng hiểu, một khi chuyện hôm nay truyền ra ngoài, thể diện của nhà họ Lâm coi như mất sạch.
Lần đầu tiên Tôn Húc cảm thấy tự hào vì quyết định của bản thân, mừng vì mình không đứng về phía Lâm Thiên Trạch.
Bằng không, kẻ phải quỳ xuống xin tha không chỉ có mình Lâm Thiên Trạch.
"Sếp Điền, sự thật đã được sáng tỏ, có phải ông nên dẫn người đi rồi không?"
Lúc này, Diệp Mạn bỗng tiếng đến, nhìn Điền Hoa cười nói.
Điền Hoa chăm chú nhìn thẳng vào Diệp Mạn, chưa nói đến chuyện sự thật đã được sáng tỏ, dù con ông ta thực sự đã bị Mã Siêu giết thì ông ta cũng không dám báo thù cho con.
Diệp Mạn đang cho ông ta một cơ hội xuống nước, đương nhiên phải vui mừng nhận lấy, vội vàng nói: "Bà chủ Diệp nói đúng lắm, hiện giờ sự thật đã được sáng tỏ, con tôi bị người nhà họ Lâm hại chết.
Dù muốn tìm hung thủ báo thù thì tôi cũng nên đến nhà họ Lâm mới phải, chúng tôi xin từ biệt ở đây!"
"Được, sếp Điền đi thong thả nhé!", Diệp Mạn cười nói.
Điền Hoa đi rồi, chỉ còn lại người nhà họ Tôn, nhà họ Diệp, nhà họ Ngải cùng với Dương Thanh và Mã Siêu.
"Cậu Thanh xem còn gì sai bảo nữa không ạ? Nếu không tôi xin phép ra về, không quấy rầy cậu nữa".
Tôn Húc đi tới trước mặt Dương Thanh, hơi khom người, khúm núm thưa.
Dương Thanh nhìn Tôn Húc.
Mặc dù người này hơi vô sỉ, còn nhát gan sợ chết nhưng như thế mới dễ khống chế.
"Chuyện ngày hôm nay phải cảm ơn ông chủ Tôn, sau này tập đoàn Nhạn Thanh của tôi xin nhờ ông giúp đỡ nhiều hơn".
Dương Thanh mỉm cười, chủ động chìa tay cho Tôn Húc.
Tôn Húc nghe vậy lập tức mừng rỡ, vội vàng bắt tay Dương Thanh, kích động nói: "Xin cậu Thanh cứ yên tâm, sau này tập đoàn Nhạn Thanh chính là đối tác thân thiết nhất của gia tộc họ Tôn, bất kì dự án nào có thể hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh, chúng tôi nhất định sẽ không lựa chọn đối tác thứ hai".
"Vậy thì xin cảm ơn trước!"
Dương Thanh cười nói: "Mời ông chủ Tôn đi thong thả, có thời gian tôi xin mời ông một bữa".
"Được, được ạ, hẹn gặp lại cậu Thanh sau!"
Tôn Húc vội vã dẫn người rời khỏi.
Diệp Mạn cũng bước tới, cười nói: "Không biết cậu Thanh còn gì dặn dò chăng? Nếu không thì tôi cũng xin phép đi trước".
Tuy Dương Thanh đã thừa nhận bà ta là mẹ vợ anh trước mặt mọi người nhưng Diệp Mạn vẫn cung kính với anh, không dám lên mặt làm bừa.
Dương Thanh nói: "Giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy, sau này mẹ cứ gọi tên con là được rồi".
Nghe vậy, Diệp Mạn ngây cả người.
Vừa rồi Dương Thanh thừa nhận thân phận của bà ta đã đủ khiến bà ta kích động, nhưng hiện giờ anh lại nói giữa hai người không cần khách sáo, còn bảo Diệp Mạn gọi