Dưới sự uy hiếp của Dương Thanh, thoáng chốc người nhà họ Ngải đã rời đi ngay.
Tâm trạng đang vui vẻ của Ngải Xuyên và Ngải Lâm cũng bị những người khách không mời mà đến này phá hỏng.
Ngải Xuyên thở dài: “Lâm, cháu nói xem ông đã từng âm thầm giúp bố cháu, cuối cùng ông đã làm đúng hay sai?”
Lần đầu tiên Ngải Xuyên nghi ngờ về phương pháp giáo dục của mình.
Lúc trước lão giao phân nửa sản nghiệp của mình cho Ngải Minh Húc xử lý là vì muốn từ từ giao quyền lực trong tay mình ra.
Nhưng không ngờ Ngải Minh Húc không hề có tài kinh doanh, nếu không nhờ lão âm thầm giúp đỡ, chắc chắn nhà họ Ngải sẽ lụn bại trong tay Ngải Minh Húc.
Ngải Lâm lắc đầu nắm lấy tay Ngải Xuyên nói: “Ông nội, ông không sai, bố mới là người có lỗi.
Thôi, nếu ông đã rời gia tộc thì đừng lo cho gia tộc nữa, chúng ta ăn cơm tiếp đi”.
Mọi người ở nông trại đến tối mới về.
Khi Ngải Lâm tiễn Dương Thanh và Mã Siêu ra đến cửa, Dương Thanh chợt nói: “Chị nói với ông rằng em sẽ không trơ mắt nhìn nhà họ Ngải suy tàn đâu”.
Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Dứt lời, Ngải Lâm chưa kịp trả lời, Dương Thanh đã dặn Mã Siêu lái xe rời đi.
Đến khi xe đã đi xa rồi, mắt Ngải Lâm mới đỏ hoe, cực kỳ cảm động, nhìn theo hướng xe rời đi dịu dàng nói: “Cảm ơn cậu Thanh!”
Trên đường rời đi, Mã Siêu nhịn không được hỏi: “Anh Thanh, ông bội và Lâm đã rời nhà họ Ngải rồi, sao anh vẫn giúp nhà họ?”
Dương Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng một lúc rồi mới trả lời: “Cậu chỉ thấy ngoài mặt thôi, dù Ngải Lâm thể hiện rằng chị ấy hận nhà họ Ngải đến nhường nào đi chăng nữa thì đó cũng là nơi đã từng nuôi dưỡng chị ấy”.
“Địa vị mà nhà họ Ngải đang có là nhờ ông cụ Ngải.
Dù ông ấy đã đi rồi nhưng chẳng lẽ ông ấy sẵn sàng chấp nhận việc nhà họ Ngải dần suy tàn?”
“Có lẽ ông cụ và chị Lâm sẽ thất vọng về Ngải Minh Húc nhưng sẽ không hận ông ta, cũng sẽ không hận nhà họ Ngải.
Họ chỉ rất thất vọng về gia tộc này thôi”.
Nghe Dương Thanh phân tích, Mã Siêu như bừng tỉnh: “Thảo nào ông nội và Lâm cứ bồn chồn cả buổi chiều, thì ra là lo cho nhà họ Ngải”.
Dương Thanh gật đầu: “Tôi sẽ không giúp nhà họ Ngải quá nhiều, chỉ để nhà họ Ngải giữ vững vị trí hôm nay là đủ rồi”.
“Cảm ơn anh Thanh!”
Mã Siêu bỗng cảm ơn.
Dương Thanh cười cười không nói gì nữa, nhắm mắt thư giãn.
Cùng lúc đó, nhà họ Ngải, trong một loại biệt thự cao cấp.
Ngải Minh Húc ngồi lì trong phòng làm việc, không bật đèn.
Trong bóng tối, chỉ có thể thấy vài đốm sáng, căn phòng nồng nặc mùi khói thuốc.
Sau khi ông ta trở về từ nông trại thì vào phòng làm việc, châm một điếu thuốc lá, cực kỳ đau lòng.
Thời khắc này, ông ta nghĩ đến rất nhiều thứ, nghĩ đến lúc còn nhỏ Ngải Xuyên từng rất nghiêm khắc với ông ta, đã từng dạy dỗ ông ta, cũng nhớ lại lúc nhỏ Ngải Lâm bám lấy mình như thế nào.
Có thể nói hai người này là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời ông ta.
Nhưng bây giờ chính ông ta đã đẩy hai người thân nhất đi, biệt thự to như vậy nhưng chỉ có mình ông ta.
Đúng lúc này, chuông điện thoại chói tai vang lên, Ngải Minh Húc mới tỉnh lại từ hồi ức, sau khi chọn bắt máy thì nghe thấy một giọng nói xa lạ: “Chín giờ sáng mai, mời ông đến nhà họ Diệp đúng giờ.
Chủ gia tộc quyết định sẽ ký hợp đồng hợp tác lâu dài với nhà họ Ngải các ông”.
Nghe những lời này, Ngải Minh Húc dại ra, đến khi đối phương ngắt máy, ông ta mới sực tỉnh.
“Lâm, bố sai rồi, bố có lỗi thật rồi! Bố xin lỗi con!”
Ngải Minh Húc gào khóc đau thương.
Đương nhiên ông ta biết tại sao nhà họ Diệp lại ký hợp đồng hợp tác lâu dài với nhà họ Ngải, đương nhiên là vì Ngải Lâm.
Hôm nay sau khi trở về từ nông trại của Ngải Xuyên, ông ta ngồi tĩnh tâm suy nghĩ rất nhiều, cũng biết là lỗi của mình nhưng ông ta không muốn thừa nhận.
Cho đến khi nhà họ Diệp gọi điện thoại đến, ông ta mới tỉnh ngộ.
“Bố, bé Lâm, con biết sai rồi, lần này con sẽ không để hai người phải thất vọng nữa đâu”.
Khóc một lúc lâu, cảm xúc Ngải Minh Húc mới