Hiện giờ Tào Huy đang cực kỳ tức giận.
Anh ta nhìn trúng mảnh đất này từ rất lâu rồi, nếu không vì bỏ lỡ hội đâu giá làm gì đến phiên kẻ khác.
Hôm nay mới có thời gian tới Yến Đô, chuẩn bị chiếm lấy mảnh đất này, nào ngờ lại gặp phải một người trẻ tuổi không biết tốt xấu.
Quan trọng là, thực lực của đối phương quá mạnh mẽ, liên tiếp đánh ba người của anh ta.
Nghe thấy tiếng hét giận dữ của Tào Huy, Dương Thanh dừng bước quay lại, châm chọc hỏi: “Anh nghĩ có thể giữ tôi lại được sao?”
Bên người Tào Huy chỉ còn lại sáu tên vệ sĩ, nhưng sức chiến đấu Dương Thanh vừa thể hiện đã dọa sợ bọn họ.
Họ biết rõ dù cả sáu cùng xông lên cũng không phải đối thủ của Dương Thanh.
Tào Huy cũng bị tức giận làm mờ mắt, nghe lời Dương Thanh nói mới nhớ lại anh vừa dễ dàng đánh bại hai gã vệ sĩ bên người mình, giật mình nhận ra anh không hề dễ đối phó.
“Mảnh đất này bị cậu mua rồi à?”
Tào Huy phản ứng rất nhanh, bớt kiêu ngạo, trầm giọng hỏi.
“Không sai!”, Dương Thanh thành thật đáp.
“Nghe nói cậu mất bảy tỷ mới mua được mảnh đất này.
Bây giờ tôi trả cậu tám tỷ, cậu bán mảnh đất này cho tôi đi”.
Tào Huy đề nghị.
Dương Thanh nhìn anh ta với ánh mắt quái dị.
Vừa rồi anh ta còn rất phách lối, trở mặt nhanh vậy sao?
“Không bán!”
Dương Thanh lạnh nhạt trả lời.
“Chín tỷ!”, Tào Huy cắn răng nói tiếp.
Dương Thanh lắc đầu cười nhạt một tiếng, lười đáp lại.
“Mười tỷ!”, Tào Huy tiếp tục tăng giá.
Nếu mảnh đất này được người khác mua nhất định sẽ đồng ý nhượng lại cho Tào Huy với giá mười tỷ.
Dù sao giá khởi điểm của nó chỉ có hai tỷ.
Nếu tính theo giá thị trường, bỏ ra năm tỷ để khai thác hầu như không có lợi nhuận gì.
Bán mảnh đất này đi với giá mười tỷ còn có lời hơn bọn họ tự mình khai thác.
Nhưng Dương Thanh không phải người bình thường.
Mảnh đất này trong tay anh sẽ không chỉ có giá trị mười tỷ.
Tào Huy bực nhất là mình đã tăng thêm ba tỷ mà Dương Thanh vẫn từ chối.
“Cậu đừng có quá đáng!”
Tào Huy nổi giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Giá trị cao nhất của mảnh đất này chỉ đến năm tỷ là cùng.
Tôi cho cậu mười tỷ là đã tăng gấp đôi, cậu vẫn chưa biết đủ à?”
“Đừng quên, tôi thay mặt Vương tộc tới mua mảnh đất này.
Mười tỷ là mức giá cao nhất Vương tộc có thể đưa ra.
Nếu cậu bán cho Vương tộc sẽ trở thành bạn tốt của Vương tộc”.
“Nếu cậu không bán sẽ là kẻ địch của Vương tộc, chắc hẳn cậu biết hậu quả nghiêm trọng thế nào rồi”.
Trong mắt Tào Huy tràn đầy uy hiếp, giọng điệu phách lối.
Là đời sau của Vương tộc, bá đạo mới phù hợp với khí chất của anh ta.
Dương Thanh không giận chỉ cười đáp: “Kẻ địch à? Tùy anh!”
Dứt lời, anh quay lưng rời đi.
Vẻ mặt Tào Huy lập tức cứng đờ, không ngờ mình đã tăng thêm ba tỷ mua lại mảnh đất ở ngoại ô phía Nam này mà Dương Thanh vẫn không chịu bán.
Càng không ngờ Dương Thanh không thèm nể mặt Vương Tộc, thậm chí còn không sợ bị uy hiếp.
Lần này, anh ta không ngăn cản, trơ mắt nhìn Dương Thanh đi mất.
“Điều tra cho tôi xem cậu ta là ai? Dám coi thường uy nghiêm của Vương tộc!”
Đến khi Dương Thanh lên xe, Tào Huy mới nghiến răng nói.
“Xin lỗi giáo sư Đỗ, để bà đợi lâu rồi”.
Sau khi lên xe, Dương Thanh xin lỗi giáo sư Đỗ.
Bà ấy khẽ lắc đầu, lo lắng hỏi: “Mảnh đất này không có vấn đề gì chứ?”
“Bà cứ yên tâm, mảnh đất này được tôi mua trong hội đấu giá hợp pháp.
Nếu bà lo lắng có thể lên trang web chính phủ tra cứu chủ sở hữu hiện giờ của mảnh đất này”.
Dương Thanh khẽ cười nói.
Lạc Bân vội lên tiếng: “Giáo sư yên tâm, chính em và chủ tịch đấu giá được mảnh đất này, tuyệt đối không có vấn đề gì”.
Nghe vậy, giáo sư Đỗ mới yên tâm nào, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hết lo: “Đắc tội Vương tộc cũng không phải chuyện tốt.
Hai người phải cẩn thận”.
“Cảm ơn giáo sư nhắc nhở.
Bà yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này”, Dương Thanh cam đoan.
Xe phóng nhanh về nhà giáo sư Đỗ theo yêu cầu của bà ấy.
Bà ấy đã quyết định thu dọn đồ