Thấy dáng vẻ mỉa mai của Dương Thanh, Tống Hoa Nghĩa vô cùng xấu hổ.
"Cậu Thanh, cậu đồng ý với tôi rồi à?", Tống Hoa Nghĩa mong chờ hỏi.
Lúc này, giọng điệu của Tống Hoa Nghĩa đã cung kính hơn rất nhiều, đây cũng chính là thái độ của hắn ta.
Dương Thanh cười lạnh, chế giễu: "Tôi còn chưa tính sổ với anh việc anh tính kế tôi đâu, anh còn muốn tôi giúp anh à?"
Tống Hoa Nghĩa lập tức cuống lên, vội nói: "Cậu Thanh, tôi thật sự không cố ý tính kế cậu, cậu vốn đang tìm Vũ Văn Bân mà, tính ra tôi cũng đã giúp cậu tìm được cậu ta đúng không?"
"Tôi bảo anh giúp tôi à?", Dương Thanh lạnh nhạt hỏi.
Tống Hoa Nghĩa lập tức cứng họng, không biết nên nói gì nữa.
Nếu Tống Hoa Nghĩa nói cho Dương Thanh biết hôm nay Vũ Văn Bân sẽ xuất hiện ở club Hoàng Kim trước khi đến đây, Dương Thanh sẵn sàng giúp hắn ta việc này.
Nhưng vì thứ tự sai nên ý nghĩa cũng khác nốt, Dương Thanh rất không vui.
"Cậu Thanh, là do tôi hấp tấp rồi, rất xin lỗi!", sau khi im lặng một lúc lâu, Tống Hoa Nghĩa nói với vẻ áy náy.
Dương Thanh không nói gì, bước vào trong sảnh.
Tống Hoa Nghĩa không dám thuyết phục nữa, chỉ đi theo anh.
Vừa tiến vào sảnh đấu, cảnh tượng trước mắt đã khiến Dương Thanh chấn động.
Sảnh đấu lớn như một sân bóng cỡ nhỏ, xung quanh là các hàng ghế hình tròn, ở chính giữa sảnh là sàn đấu đang bị một cái lồng sắt úp lên.
Lúc này, trên sàn đấu, hai người đàn ông vạm vỡ cởi trần đang điên cuồng chiến đấu.
"Uỳnh uỳnh uỳnh!"
Có lẽ do hiệu ứng sân khấu, tiếng đấm nhau trên sàn đấu liên tiếp vang lên, khiến người xem vô cùng phấn khích.
Đây đúng là một bữa tiệc đã tai đã mắt, người xem xung quanh hò hét không ngừng.
Không hổ là giải đấu quán quân hàng năm, hai người trên sàn đấu đều có thực lực rất mạnh, cho dù so với quân đội ở biên giới phía Bắc thì cũng là cao thủ có thể thống lĩnh một tiểu đội.
"Những người lên sàn đấu đều phải ký giấy sinh tử, trừ khi nhận thua, bằng không bị đánh chết cũng đáng đời!"
Tống Hoa Nghĩa chăm chú nhìn lên sàn đấu, lại nói với Dương Thanh.
"Vì hôm nay là giải đấu quán quân hàng năm, nên trừ các cao thủ đến từ khắp nơi trên thế giới ra, còn có rất nhiều thế lực hùng mạnh".
"Do đó, tuyển thủ tham gia trận đấu đều muốn thể hiện bản thân để thu hút sự chú ý của các thế lực này".
"Tương tự, các thế lực hàng đầu cũng muốn chọn ra một số cao thủ mạnh nhất để làm việc cho mình".
"Đến phút chót, thậm chí giải đấu này sẽ biến thành trận chiến giữa các thế lực đỉnh cao, đôi khi hai thế lực còn sống mái với nhau vì một tay đấm".
Trong lúc Tống Hoa Nghĩa giải thích cho Dương Thanh, thắng thua trên sàn đấu đã rõ ràng.
Người thua trở thành cái xác.
Bầu không khí lập tức sôi lên, ai cũng reo hò, vào giờ phút này, những người ăn mặc đẹp đẽ gọn gàng kia cứ như phát rồ, rú lên ầm ĩ.
Tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, Dương Thanh bỗng bi ai cho những cao thủ trên sàn đấu kia.
Tuy họ có thực lực siêu phàm nhưng giờ cũng chỉ là đồ chơi trong mắt người khác.
"Trong số những cao thủ tham gia giải đấu quán quân hàng năm, gần một nửa sẽ chết trên sàn đấu này!"
Tống Hoa Nghĩa nói tiếp, hình như trong giọng nói hắn ta còn có mấy phần bi ai cho những cao thủ dự thi kia.
Dương Thanh nhìn sang Tống Hoa Nghĩa, thấy ánh mắt hắn ta trong veo, không giống người giả vờ lương thiện.
"Tại sao anh lại muốn giành quán quân tối nay?", Dương Thanh chợt hỏi.
Tống Hoa Nghĩa mỉm cười cay đắng: "Cậu cũng từng là người của gia tộc Vũ Văn, chắc chắn cũng biết trong tám nhà quyền thế ở Yến Đô vẫn tồn tại sự bất công".
"Trước kia, bố tôi là người thừa kế nhà họ Tống, nếu ông ấy không chết vì gia tộc, chắc giờ đã là chủ gia tộc rồi".
"Từ khi ông ấy chết, địa vị của tôi ở nhà họ Tống cũng ngày càng suy giảm, nhưng điều nực cười nhất chính là trong số những người cùng thế hệ, tôi đã cống hiến cho gia tộc nhiều nhất".
Dương Thanh im lặng lắng nghe, không ngắt lời, cũng hơi đồng cảm.
"Đằng sau giải đấu quán quân tối nay còn có một vụ cá cược".
"Hàng năm, ba phe phái lớn nắm giữ hơn nửa sản nghiệp của nhà họ Tống sẽ phân chia lại số tài sản đó qua