Mã Siêu cũng bước xuống xe, đứng sau lưng Dương Thanh, cảnh giác nhìn chằm chằm ông Đường.
Anh ta cảm thấy sự uy hiếp cực lớn từ trên người ông Đường.
Dương Thanh lạnh lùng nhìn đối phương, lặp lại lần nữa: “Giao người!”
“Chàng trai trẻ, làm người phải biết khoan dung độ lượng.
Cậu với Vũ Văn Bân vốn là anh em ruột thịt.
Cậu giết cậu ấy không thấy có lỗi với bố mình sao?”
Ông Đường không muốn giao người, định giở bài tình cảm.
“Tôi có thể không giết anh ta.
Chỉ cần anh ta trả lời tôi một câu hỏi, sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng”, Dương Thanh nói.
Đối với anh, sự sống chết của Vũ Văn Văn chẳng hề quan trọng.
Nhưng anh rất muốn biết bí mật về mẹ mình.
Trước đó anh từng thăm dò Vũ Văn Cao Dương, nhìn ra được ông ta cũng biết bí mật này, chỉ là không chịu nói ra.
Vũ Văn Cao Dương là bố anh, anh không thể ra tay, nhưng Vũ Văn Bân thì khác.
Nếu không còn cách nào, Dương Thanh tuyệt đối sẽ không nương tay.
“Tôi không tin cậu”, ông Đường nói thẳng.
Dương Thanh có thực lực mạnh mẽ như vậy, nếu thực sự giao Vũ Văn Bân cho anh, chỉ sợ Vũ Văn Bân sẽ có khả năng bị lấy mạng.
“Anh Thanh nói nhảm nhiều vậy làm gì? Anh cứ giữ chân lão ta, em đi bắt gã kia”, Mã Siêu nhếch miệng nở nụ cười khát máu.
Anh ta cảm giác được ông Đường rất mạnh, sẽ không ngu ngốc đối phó với lão ta, nhưng lại có thể bắt Vũ Văn Bân ở trong xe.
Dương Thanh không đáp, chỉ nhìn ông Đường hỏi lại một lần: “Ông kiên quyết không giao người sao?”
Ông Đường lắc đầu: “Trừ phi tôi chết!”
“Vậy thì đành đắc tội!”
Ánh mắt Dương Thanh trở nên nghiêm túc: “Ra tay đi!”
“Vâng!”
Ngay sau khi Dương Thanh ra lệnh, Mã Siêu đã chạy vọt tới chiếc Bentley có giá trị không nhỏ kia.
“Chết tiệt!”
Ông Đường quát lớn, lập tức nhào về phía Mã Siêu.
“Đối thủ của ông là tôi!”
Nhưng lão ta còn chưa tiếp cận được Mã Siêu đã bị Dương Thanh cản lại.
Anh vung đấm ra.
“Uỳnh!”
Ông Đường không chút do dự, lập tức từ bỏ ý định tấn công Mã Siêu, giơ tay ngăn trước ngực.
Nắm đấm của Dương Thanh đánh thẳng vào cánh tay của ông Đường, khiến lão ta bị đẩy lùi mấy bước.
“Tôi tôn trọng ông là tiền bối, không muốn ra tay nên ông đừng ép tôi.
Ông biết mà, ông không phải đối thủ của tôi”.
Dương Thanh không thừa thắng xông lên mà tiếp tục thuyết phục.
Sắc mặt ông Đường trở nên nghiêm trọng.
Lão ta đã biết Dương Thanh rất mạnh, nhưng lão ta có sứ mệnh quan trọng.
Nếu Vũ Văn Bân xảy ra chuyện, lão ta khó lòng thoát tội.
“Với thực lực của ông, bảo vệ một thằng vô dụng như vậy đúng là lãng phí.
Nếu ông đồng ý đi theo tôi, nhà họ Tào cho ông cái gì tôi sẽ đền ông gấp bội”.
Dương Thanh nói tiếp.
Thực lực của ông Đường mạnh hơn cả Mã Siêu.
Nếu dưới tay anh có cao thủ cấp bậc này chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh.
Bây giờ anh đã quyết định dẫn cả nhà về Yến Đô ở, kẻ địch sẽ ngày càng mạnh hơn.
Nếu có ông Đường bảo vệ, áp lực của anh sẽ giảm bớt không ít.
Nhưng ông Đường không thể đi theo Dương Thanh, lắc đầu nói: “Nhà họ Tào có ơn với tôi.
Mạng của tôi được nhà họ Tào cho, dù có chết vì nhà họ Tào tôi cũng phải trả ơn!”
Rốt cuộc Dương Thanh đã hiểu không có hi vọng thuyết phục ông Đường đi theo mình.
“Vậy thì tôi đành phải đắc tội!”
Vẻ mặt Dương Thanh nghiêm túc hẳn lên.
Trước giờ anh chưa từng nương tay với kẻ thù.
Ông Đường cũng không dám chủ quan, lập tức tập trung toàn bộ sức lực, vọt tới chỗ Dương Thanh.
Thoáng chốc, lão ta đã đối mặt với anh.
“Bịch!”
Dương Thanh không nương tay nữa, đấm mạnh vào ngực lão ta.
Ông Đường như con diều đứt dây bay ngược ra xa mấy mét rồi rơi xuống.
Tốc độ của ông Đường rất nhanh, nhưng thực lực vẫn thua kém Dương Thanh rất nhiều.
Lão ta không thể chống lại một đấm của Dương Thanh, phun máu ra, cả người đau nhức.
Thế nhưng lão ta vẫn giãy giụa bò lên, trong lòng khiếp sợ tột