Thấy Tần Thanh Tâm gọi nhiều cuộc và gửi nhiều tin nhắn như vậy, Dương Thanh thấy rất áy náy.
Rốt cuộc anh đã biết cái gì gọi là say rượu hỏng việc.
Hiện giờ, anh sợ nhất là đêm qua mình và Tô San xảy ra chuyện nhạy cảm gì đó.
“Dương Thanh, anh tỉnh rồi à!”
Trong lúc Dương Thanh đang suy nghĩ lung tung, cửa phòng bị mở ra, bóng người quen thuộc đi vào, là Tô San.
Cô ta còn cầm theo một suất ăn sáng, cười nói: “Tôi ra ngoài mua bữa sáng cho anh này, mau đi rửa mặt đi”.
Từ lúc Tô San bước vào, Dương Thanh vẫn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cô ta muốn tìm ra chút manh mối.
Nhưng vẻ mặt cô ta quá bình tĩnh, anh không nhìn ra được gì.
“Sao anh lại nhìn tôi như vậy?”
Tô San bị nhìn chằm chằm hơi ngượng ngùng, cười hỏi.
Nói xong, cô ta chợt nhớ ra gì đó, mặt mũi đỏ ửng vội nói: “Tối qua anh nôn ra người, tôi gọi mãi không tình, đành phải giặt quần áo cho anh”.
Vừa nói, cô ta vừa đi ra ban công, lấy quần áo của Dương Thanh đặt lên giường rồi quay lưng lại: “Anh yên tâm thay quần áo đi, tôi không nhìn đâu!”
Thấy phản ứng của Tô San, Dương Thanh thở phào một hơi.
Xem ra tối qua hai người họ không xảy ra chuyện gì.
Tô San chỉ cởi quần áo giúp anh mà thôi.
Bản thân anh cũng không rõ là mình đang tự an ủi bản thân hay thực sự nghĩ vậy.
Dù sao hiện giờ anh chỉ muốn xem như tối qua không xảy ra chuyện gì.
“Được rồi!”
Dương Thanh mặc quần áo tử tế rồi nhìn chằm chằm Tô San: “Cảm ơn cô chuyện tối qua!”
Mặc dù Tô San đã quay đầu lại nhưng lúc nhìn Dương Thanh, mặt cô ta vẫn đỏ ửng lên.
Cô ta mỉm cười lắc đầu: “Đừng khách sáo!”
Dứt lời, cô ta còn ngáp một cái, vẻ mặt đầy mệt mỏi: “Tôi về phòng đi ngủ đây, không nói chuyện với anh nữa”.
Câu nói này như đang nhắc Dương Thanh, tối qua hai người không hề ngủ chung phòng.
Nghi ngờ trong lòng Dương Thanh tan biến sạch sẽ.
Anh thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trông bộ dạng mệt mỏi của Tô San, chắc là tối qua anh nôn mửa, phải chăm sóc anh đến tận khuya.
“Hôm nay tôi còn có việc, ăn sáng xong sẽ đi luôn”, Dương Thanh nói.
Tô San cười đáp: “Được, rảnh thì mời tôi một bữa nhé, coi như tiền công hôm qua”.
“Được thôi!”, Dương Thanh nói.
Sau khi Tô San rời khỏi, anh mới vội vàng gọi cho Tần Thanh Tâm.
Cô lập tức bắt máy: “Chồng ơi, tối qua anh ở đâu thế? Sao không nghe điện thoại của em?”
Dương Thanh rất áy náy, không thể nói cho cô biết chuyện tối qua, nếu không chắc chắn cô sẽ hiểu lầm.
“Tối qua anh uống rượu với khách hàng nhiều quá, đành ngủ lại khách sạn một đêm! Xin lỗi em!”, Dương Thanh chột dạ nói.
Ngủ ở khách sạn là thật, nhưng uống rượu với khách hàng là giả.
“Anh không sao là tốt rồi”.
Dương Thanh nghe thấy Tần Thanh Tâm thở dài một hơi.
Cô nói: “Chuyện bên em đã xử lý xong xuôi.
Em đang lên máy bay về Giang Hải rồi.
Đợi giải quyết xong chuyện của tập đoàn Tam Hòa, em sẽ dẫn Tiêu Tiêu tới Yến Đô”.
“Hai ngày nữa anh cũng về Giang Hải.
Sau khi sắp xếp xong xuôi mọi việc, chúng ta sẽ cùng tới Yến Đô”.
Dương Thanh vội vàng nói.
Sau khi cúp máy, nỗi lo lắng trong anh mới bớt đi.
Lúc này trong một trang viên xa hoa.
Ở một căn biệt thự trong trang viên, một người phụ nữ trung niên đi qua đi lại trong phòng, mặt mũi u sầu.
“Mẹ yên tâm, nhất định anh sẽ không sao”.
Một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp nắm tay người phụ nữ trung niên, thấp giọng an ủi.
Cô ta không biết trên mặt mình cũng tràn đầy lo lắng nhưng vẫn cố an ủi mẹ mình.
“Hoa Nhã, rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Tống Hoa Vỹ lại nói bạn của anh con nghe lệnh anh con giết Tống Hoa Đông? Thậm chí còn ép nó lăn ra khỏi club Hoàng Kim ngay trước mặt mọi người?”
Người phụ nữ trung niên lo âu hỏi.
Bà ta chính là mẹ của Tống Hoa Nghĩa và Tống Hoa Nhã, tên Lý Hải Vinh.
Tống Hoa Nhã mím chặt môi, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Tối qua sau khi trở về