Dương Thanh thờ ơ hệt như không hề nhìn thấy những tên côn đồ kia, từng bước tiến về phía trước.
Tên côn đồ đầu tiên vừa xông tới, vẫn chưa kịp đánh anh thì đã cảm thấy ngực mình đau nhói.
"Bịch!"
Một tiếng động cực lớn vang lên, tên côn đồ bay ra ngoài, kéo theo mấy tên đằng sau hăn bay theo.
Có thể thấy cú đạp này của Dương Thanh mạnh đến mức nào.
Trương Quảng hoảng hốt, lần đầu tiên ông ta gặp Dương Thanh cũng bị đá bay bằng một cú đạp, nhưng lúc đó chỉ mình ông ta bị đá bay thôi!
Bây giờ ông ta dẫn theo mười mấy tên côn đồ, thế mà không ai có thể chạm được vào cái lông tơ của Dương Thanh.
Lý Bạch có câu thơ: Cách mười bước giết một người, nghìn dặm không chùn bước.
Tuy Dương Thanh không giết người nhưng dường như đi một bước đá bay một người, tất cả những người chủ động tấn công anh đều bị lãnh một cú nặng nề.
Thậm chí một bước đá bay một tên, tiện thể tông ngã thêm vài tên.
Chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủi, mười mấy tên côn đồ Trương Quảng dẫn tới đều ngã rạp xuống đất, tên nào tên nấy đều nhăn nhó đau đớn.
Chỉ còn lại duy nhất Trương Quảng và Vương Lộ Dao đang hoảng sợ nhìn quanh quất.
Tần Y được Dương Thanh dắt đi, trong lòng bỗng thấy hạnh phúc, dường như đi theo anh, cho dù đích tới có là núi đao biển lửa cũng chẳng nề hà.
Tim Trương Quảng thót lại, vốn tưởng Mã Siêu xuất hiện hôm đó đã rất mạnh rồi, nhưng hôm nay mới phát hiện, chàng trai này càng mạnh hơn.
"Vừa nãy ông nói là muốn em gái tôi ngủ với em một đêm?", Dương Thanh đi ra sau lưng Trương Quảng rồi đột nhiên dừng bước lại.
Trương Quảng đã sợ đến ngơ người, làm gì còn dám đòi hỏi thế này?
Ông ta lắc đầu nguầy nguậy: "Không dám, tôi tuyệt đối không dám đâu ạ, sao tôi có thể làm ra chuyện cầm thú như vậy được chứ? Chắc chắn cậu đã nghe lầm rồi ạ".
"Ông còn nói nếu không để em gái tôi lại thì sẽ đánh gãy tay tôi?", Dương Thanh bỡn cợt.
Trương Quảng sợ đến nỗi run lẩy bẩy, lau mồ hôi lạnh túa ra trên tráng, vội vã lắc đầu: "Không có, cho tôi thêm mười lá gan nữa tôi cũng không dám đâu cậu ơi!"
"Vợ ông vừa đánh mẹ vợ tôi, còn cướp đồ của bà ấy nữa, tính thế nào đây?", Dương Thanh vẫn cười cợt.
Tuy anh đang cười nhưng Trương Quảng lại thấy sởn gai ốc.
"Bốp!", Trương Quảng giáng cho Vương Lộ Dao một bạt tai, tức giận quát: "Con khốn này, ngày nào cũng rước chuyện cho tao, còn không mau quỳ xuống nhận lỗi với cậu đây đi".
Không có Trương Quảng làm chỗ dựa, Vương Lộ Dao chẳng là cái thá gì cả.
Bà ta sợ hãi quỳ thụp xuống: "Cậu ơi, tôi biết sai rồi, tôi chua ngoa độc mồm, không nên đánh mẹ vợ của cậu".
"Bốp! Bốp! Bốp!"
Vương Lộ Dao vừa nói vừa tự vả mình.
Bà ta thật sự thấy sợ hãi, tự tát rất mạnh tay, còn tát liên tục mấy cái, hai bên má đã sưng phồng.
"Tôi cũng không phải là người ỷ thế hiếp đáp kẻ khác, chỉ cần cần bà nói thật cho tôi biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ tha cho bà", đột nhiên Dương Thanh nói.
Nghe vậy, Vương Lộ Dao kể thật lại mọi sự việc.
Mọi người nghe xong thì thấy thổn thức.
Thì ra Vương Lộ Dao thấy thích chiếc vòng ngọc của Châu Ngọc Thúy nên cố ý tông vào người Châu Ngọc Thúy làm chiếc vòng ngọc của mình bị vỡ.
Sau đó mượn chuyện ép Châu Ngọc Thúy đền lại vòng ngọc cho mình, sau đó hai người nhào vào đánh nhau.
Trương Quảng sầm mặt xuống, Vương Lộ Dao là vợ của ông ta, là dâu cả của nhà họ Trương, muốn gì mà không được? Nhưng bà ta lại vì một cái vòng ngọc của người khác mà làm ra chuyện mất mặt thế này.
Dương Thanh cũng lấy làm kinh ngạc, anh biết nhà họ Trương là gia tộc hàng đầu ở Giang Hải này, thế mà người đàn bà này lại có phẩm chất kém như vậy, miệng lưỡi thì chua ngoa thô tục, làm việc gì cũng bôi tro trát trấu vào mặt nhà họ Trương.
"Mày cần gì thì có thể nói với tao, sao lại đi cướp đồ của người khác như thế này?", Trương Quảng tức giận bừng bừng, xông tới đánh cho bà ta một trận tơi bời.
Vốn dĩ mặt Vương Lộ Dao đã sưng phồng, bây giờ bị Trương Quảng tát nữa nên khóe miệng tướm máu.
"Mình ơi, tôi biết sai rồi, tôi không dám nữa đâu, xin