Hiện tại tâm trạng Tần Y rất tệ, lại còn bị một con ruồi nhặng bâu lấy.
Cô ta không kìm nén được nữa, bèn hất rượu vào mặt đối phương.
"Cậu Phong!", đám người ngồi cùng bàn uống rượu với Quan Tuyết Phong đứng phắt dậy.
Quan Tuyết Phong xua tay ra hiệu cho bọn họ đừng manh động, sau đó thuận tay lau rượu dính trên mặt đi.
Anh ta không hề tỏ vẻ tức giận mà trái lại còn tươi cười: "Em gái, anh chỉ muốn làm quen với em thôi mà, em đâu cần phải kích động như vậy?"
Lúc này Tần Y đã bình tĩnh hơn nhiều, đúng là vừa rồi cô ta không khống chế được cảm xúc.
Thấy mọi người bực bội nhìn mình, cô ta cũng hơi hối hận.
Muộn thế này rồi, đáng lẽ ra cô ta không nên đi một mình tới đây.
"Xin lỗi, tâm trạng tôi không tốt nên vừa nãy đã mất kiểm soát", Tần Y xin lỗi Quan Tuyết Phong.
"Anh chấp nhận lời xin lỗi của em", Quan Tuyết Phong mỉm cười đáp lại, sau đó búng ngón tay: "Mang Lafite tôi cất giữ ra đây".
Chỉ chốc lát sau đã có nhân viên phục vụ mang một chai rượu vang Lafite thượng hạng ra.
Tần Y nhíu mày, mặc dù cô ta muốn uống say mới thôi song không định say khướt ở một nơi như thế này.
Chẳng qua là vì không thích không khí ở đây, cho nên cô ta uống được vài ly thì tính đi luôn.
Nhưng Quan Tuyết Phong lại gọi người mang rượu ra, e là bây giờ muốn đi cũng không dễ.
"Xin lỗi, tôi uống đủ rồi, chuẩn bị về".
Cho dù biết đối phương không dễ dàng tha cho mình đi nhưng Tần Y vẫn muốn thử một lần.
Quan Tuyết Phong vẫn nở nụ cười giả tạo.
Trong lúc nói chuyện với Tần Y, hắn đã rót hai ly Lafite, sau đó mỉm cười đưa một ly cho cô ta: "Em mới hất rượu vào mặt anh, anh mời em uống một ly, coi như xí xóa chuyện vừa rồi.
Không quá đáng chứ?"
"Chỉ một ly này thật sao?", Tần Y hỏi với vẻ nghi ngờ.
Quan Tuyết Phong khẽ gật đầu: "Một ly thôi."
"Được!", Tần Y không do dự nữa, dứt khoát nâng ly rượu lên, nhìn Quan Tuyết Phong và nói: "Vừa rồi tôi xốc nổi quá, ly này xem như tôi nhận lỗi với anh!"
Dứt lời cô ta lập tức bưng ly rượu lên chuẩn bị uống, nhưng đúng lúc này có một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô ta, túm lấy cổ tay cô ta.
Tần Y nhìn theo cánh tay thì thấy một khuôn mặt đen thui, dễ nhận thấy đối phương là người nước ngoài.
"Cô không thể uống ly rượu này!", anh chàng da đen nói tiếng phổ thông rất chuẩn.
Quan Tuyết Phong hơi híp mắt lại: "Mày là ai?"
Anh chàng da đen không nhìn anh ta mà nhìn Tần Y: "Rượu này bị bỏ thuốc đấy".
"Gì cơ?", Tần Y thả tay theo phản xạ.
Choang! Ly rượu rơi thẳng xuống đất.
Cô ta giận dữ trừng Quan Tuyết Phong: "Anh thật bỉ ổi!"
Quan Tuyết Phong vẫn bình tĩnh, bật cười khe khẽ: "Hắn nói ly rượu này bị bỏ thuốc thì sự thật đúng là như thế sao?"
Tần Y giận lắm nhưng không biết rốt cuộc ai mới là người nói thật.
"Tôi tên Sâm Ba, anh Dương phái tới tôi bảo vệ cô", anh chàng da đen bỗng lên tiếng.
Người đàn ông da đen vạm vỡ này là ông hoàng võ sĩ Châu Phi đã cam tâm tình nguyện cúi đầu trước Dương Thanh sau khi chứng kiến sức mạnh của anh.
Lúc nãy Dương Thanh gọi điện cho gã nói rằng Tần Y rời nhà giữa đêm hôm khuya khoắt, không ai đảm bảo được sự an toàn của cô ta.
Tần Y nghe thấy hai chữ "Dương Thanh" thì thoáng cái đã vui vẻ trở lại, nhưng vẫn cảnh giác hỏi: "Anh vừa nhắc tới anh Dương nào cơ?"
"Dương Thanh!", Sâm Ba nói: "Nếu cô Tần không tin lời tôi thì có thể gọi điện cho anh Dương".
Sau khi chắc chắn Sâm Ba được Dương Thanh phái tới bảo vệ mình, tâm trạng Tần Y bỗng tốt lên trong nháy mắt, thậm chí còn thấy ngọt ngào.
Qua phản ứng của Tần Y, Quan Tuyết Phong biết tên da đen này đúng là tới bảo vệ cô nàng.
"Mày có chắc là một mình mày có thể đưa cô ta đi không?"
Quan Tuyết Phong ngả người về sau, hai cánh tay chống lên lưng ghế sofa, áo sơ mi hoa cởi hai cúc trên cùng, trông phóng khoáng ngang ngược.
Anh ta vừa dứt lời, lập tức có bảy tám gã đô con xông vào, lạnh lùng nhìn anh chàng da đen.
Không hiểu sao sau khi biết Sâm Ba là cao thủ do Dương Thanh phái đến bảo vệ mình, Tần Y không còn sợ hãi khi đối mặt với nhiều tên đô con như vậy, trái