Thái Hữu Vi tận mắt thấy con mình bị đạp gãy cổ, lập tức sững sờ.
"Mày...!mày dám giết con trai tao!"
Thái Hữu Vi nói với vẻ không dám tin: "Sao mày dám?"
Tuy giọng ông ta nghe rất bình tĩnh nhưng ai cũng biết ông ta đang tức giận.
Vừa nãy Trần Anh Hào đang đánh hăng, giờ mới hoàn hồn.
Thấy Thái Quang chết không nhắm mắt, tim anh ta đập thình thịch.
Còn Dương Thanh thì rất bình tĩnh, có thể nói, tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay đều do Thái Quang.
Dương Thanh cũng muốn cho Thái Quang một con đường sống, nhưng anh ta lại lôi người thân của Trần Anh Hào ra để đe dọa nên Dương Thanh mới quyết định giết anh ta.
Nhìn Thái Hữu Vi đang giận dữ, tuy Trần Anh Hào vô cùng căng thẳng nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh: "Hắn ta đáng chết!"
"Hay cho câu hắn ta đáng chết!", Thái Hữu Vi nén giận.
Tuy ông ta rất muốn giết Trần Anh Hào để báo thù cho con nhưng vẫn hiểu rõ tình cảnh của mình bây giờ.
"Giờ chúng tôi đi được chưa?"
Thái Hữu Vi bỗng nhìn về phía Dương Thanh, lạnh lùng nói.
Dương Thanh lắc đầu: "Muốn đi cũng được, nhưng gọi bố ông tới nói chuyện với tôi!"
"Cậu đừng quá đáng!", Thái Hữu Vi giận dữ hét.
Bố ông ta là chủ gia tộc họ Thái, với tình hình hiện giờ, nếu bố ông ta tới đây thật thì cũng không có khả năng thỏa hiệp.
Dương Thanh thản nhiên nói: "Tôi cho các người nửa tiếng, sau nửa tiếng, nếu bố ông không tới đây thì tôi đành đích thân đến nhà họ Thái vậy, nhưng khi đó tôi không thể đảm bảo rằng hậu quả có nghiêm trọng hay không đâu".
Dương Thanh nói rồi khoát tay: "Rút lui đi!"
Có mệnh lệnh từ Dương Thanh, một nghìn người kia lập tức rời đi chỉ trong thoáng chốc.
Dương Thanh lạnh lùng nhìn Thái Hữu Vi: "Tôi chờ ông ở đây, chỉ có nửa tiếng thôi đấy".
Anh nói rồi quay người đi vào trong tiệm ăn, dường như không hề e ngại Thái Hữu Vi sẽ dẫn một trăm người kia lao tới giết mình.
Thái Hữu Vi cũng đang đấu tranh, ông ta cũng muốn ra tay với Dương Thanh lắm chứ.
Nhưng Dương Thanh không hề có vẻ sợ hãi, hơn nữa anh có thể gọi một nghìn người tới đây trong mười phút chỉ bằng một câu, ông ta không dám làm bừa.
"Chúng ta đi!"
Thái Hữu Vi cắn răng.
Trong thoáng chốc, tiệm ăn họ Trần đông nghịt đã yên ắng trở lại.
"Dương Thanh, anh không sao chứ?"
Dương Thanh vừa về phòng riêng, Bàng Tiểu Duyệt đã bước lên đón, trên mặt còn có vẻ lo lắng.
Dương Thanh lắc đầu, bảo Trần Anh Hào: "Anh cử người đưa Tiểu Duyệt về đi!"
"Tôi không đi!"
Nào ngờ Bàng Tiểu Duyệt lập tức lắc đầu từ chối, mắt đỏ hoe: "Tôi biết anh đang muốn đuổi tôi đi, chuyện hôm nay đều bắt nguồn từ tôi, tôi không thể đi được!"
"Có phải nhà họ Thái không muốn hòa giải không? Hay tôi đi cầu xin nhà họ Thái tha cho anh nhé".
Nghe thấy Bàng Tiểu Duyệt nói thế, Dương Thanh bỗng có cảm giác chiến thắng, rốt cuộc cô gái này cũng đoán sai rồi.
"Chẳng lẽ tôi nói sai à?"
Thấy vẻ đắc ý trên mặt Dương Thanh, Bàng Tiểu Duyệt nhíu mày hỏi, nhưng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Tuy cô ta nhận thấy vẻ nghiêm nghị và căng thẳng trên mặt Trần Anh Hào nhưng lại không thấy gì trong mắt Dương Thanh, chỉ có thể cảm nhận được anh đang rất bình tĩnh, vốn không coi nhà họ Thái ra gì.
"Cô cứ