“Anh, em muốn đi bar! Anh đi cùng em được không?”, Tống Hoa Nhã chờ mong hỏi.
Dương Thanh sửng sốt: “Đi bar làm gì?”
“Đương nhiên là để mua say rồi!”, Tống Hoa Nhã nói.
Dương Thanh lắc đầu, bất lực nói: “Muộn lắm rồi, chúng ta trở về đi thôi.
Hơn nữa anh cũng không uống rượu, em sẽ thấy rất nhàm chán”.
Khi còn ở biên giới phía Bắc, mỗi ngày đều phải đề cao cảnh giác sẵn sàng chiến đấu.
Rượu sẽ khiến đầu óc bị tê liệt nên trong quân đội có lệnh cấm uống rượu.
Mặc dù đã rời đi nhưng Dương Thanh vẫn duy trì thói quen này.
“Em muốn uống!”
Tống Hoa Nhã tỏ vẻ đáng thương, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Nghĩ đến ngày mai cô ta phải ra nước ngoài, Dương Thanh đành phải gật đầu: “Được rồi!”
Không biết có phải là vì không nỡ rời khỏi hay không, trên đường tới quán bar Tống Hoa Nhã yên tĩnh lạ thường, chỉ chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mãi đến lúc Dương Thanh đỗ xe trước cổng quán bar Hoa Hồng, Tống Hoa Nhã mới lấy lại tinh thần: “Tới rồi sao?”
“Hay là anh đưa em về nhé?”
Sau khi dừng xe lại, Dương Thanh lo lắng hỏi.
Rõ ràng Tống Hoa Nhã đang có tâm sự, nếu uống rượu sẽ rất dễ bị say.
“Anh Thanh, ngày mai em phải đi rồi.
Anh cho em hoàn thành tâm nguyện nhỏ này đi!”, Tống Hoa Nhã nói.
Quả nhiên là có vấn đề.
Lúc trước còn gọi anh là anh trai, bây giờ lại đổi thành anh Thanh, cảm xúc cũng sa sút hơn hẳn.
“Đi thôi!”
Dương Thanh không khuyên nhủ nữa, dẫn cô ta đi vào quán bar.
Có anh ở đây thì còn xảy ra chuyện gì được nữa?
Quán bar Hoa Hồng là một quán bar cỡ nhỏ, nhưng đẳng cấp không hề