Nghe Dương Thanh nói vậy, đám người sửng sốt một lúc mới hiểu ra.
“Ha ha ha ha…”
Dương Tùng bật cười khanh khách: “Buồn cười chết mất!”
“Ý anh là giám đốc Vương mời chúng tôi đến phòng Đế Vương, còn tặng hai chai Lafite 1982 đều vì nể mặt anh sao?”
“Cậu Dương ông ấy gọi, cả vị khách tôn quý nhất ở đây đều là đồ nghèo mạt rệp nhà anh sao?”
Dương Tùng cười lớn hỏi.
Dương Thanh lạnh lùng đáp: “Đương nhiên là tôi!”
“Vãi chưởng, anh còn dám nhận vơ à?”
Dương Tùng không ngờ Dương Thanh thực sự thừa nhận, bật cười hỏi: “Đừng nói với tôi người ép nhà họ Thái rời khỏi Yến Đô, dùng giá thấp mua lại toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Thái là anh đấy nhé? Chẳng lẽ anh là người chống lưng cho nhà họ Trần kia sao?”
“Coi như cậu thông minh!”
Dương Thanh cười lạnh nói.
“Con mẹ nó! Anh dám thừa nhận à, cười chết tôi rồi!”
Dương Tùng cười ngặt nghẽo: “Đông Húc, cậu nghe thấy chưa? Anh ta nghiện khoác lác quá rồi, còn dám tự nhận là ông chủ đứng sau Dạ Thượng Hoàng Triều”.
“Mọi người mau tới quỳ lạy đi! Anh ta chính là ông lớn đấy!”
Đám bạn của Mạc Đông Húc đều khinh thường nói: “Dương Thanh, anh không cần mặt mũi nữa rồi à, dám giả mạo người đứng sau Dạ Thượng Hoàng Triều, không sợ người ta nghe thấy sẽ tính sổ với anh sao?”
Rõ ràng, không một ai tin lời Dương Thanh.
Tống Hoa Nhã lại vô cùng kinh hãi.
Người khác không tin, nhưng cô ta tin!
Dương Thanh chiếm được nhà họ Thái rồi.
Đây là gia tộc chỉ thua kém tám nhà đứng đầu Yến Đô!
Đến cả tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng không dám tùy tiện động vào nhà họ Thái.
Bây giờ nhà họ Thái bị đuổi đi chỉ trong một đêm, sản nghiệp đều rơi vào tay Dương Thanh.
“Hoa Nhã, cậu mau khuyên Dương Thanh đi! Đừng nói nhảm nữa.
Nếu truyền đến tai ông lớn kia, cả cậu cũng bị liên lụy đấy”, Trần Hân Như hoảng sợ vội khuyên.
Thấy Trần Hân Như vì nói giúp mình nên cũng bị đám người kia mắng chửi, Tống Hoa Nhã vô cùng cảm động.
Cô ta nắm chặt tay Trần Hân Như, cười nói: “Cậu yên tâm, anh Thanh đã nói vậy thì anh ấy chính là ông lớn đứng sau Dạ Thượng Hoàng Triều!”
“Hôm nay có người gặp đen đủi rồi, nhưng không phải chúng ta đâu.
Nếu bọn họ còn không chịu hối cải, kẻ xui xẻo sẽ là bọn họ”.
Tống Hoa Nhã mỉm cười nói.
Trong lòng Tống Hoa Nhã vốn có khúc mắc, nhưng sau khi biết được bộ mặt thật của Mạc Đông Húc, cô ta đột nhiên phát hiện khúc mắc ấy đã không còn.
Hiện giờ cô ta không hề cảm thấy buồn bã, thậm chí còn thấy nhẹ nhõm như được giải thoát.
Sau này cô ta không cần thấy áy náy gì vì Mạc Đông Húc nữa.
“Điên rồi! Cậu điên thật rồi!”
Trần Hân Như không tin, hơi giận nói: “Cậu còn không mau khuyên anh ấy, không cứu vãn nổi nữa đâu”.
Đúng lúc này, cửa phòng bị mở ra, một người đàn ông trung niên mặc vest đi vào, sau lưng còn có một người trẻ tuổi cũng mặc vest.
Sau lưng bọn họ chính là giám đốc Vương vừa đến tặng rượu.
Thế nhưng hiện giờ, vẻ mặt giám đốc Vương tràn đầy hoảng sợ.
“Ha ha, giám đốc Vương tới rồi.
Kịch hay bắt đầu rồi!”, Dương Tùng cười nói.
“Ông mau nói cho thằng nhà nghèo ngu ngốc này biết cậu Dương mà ông nói là ai đi!”
Dương Tùng chủ động