Chiến Thần Ở Rể

725: Tai Họa Ngập Đầu


trước sau


Thấy Tôn Húc quỳ xuống đất, cả căn phòng rộng lớn đều lặng ngắt như tờ.

Tôn Mỹ Quyên càng ngây ngẩn, không ngờ bố mình, chủ của một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô lại phải quỳ dưới chân một người trẻ tuổi.

Kỳ thực không phải Tôn Húc muốn quỳ mà là khi biết người Tôn Mỹ Quyên muốn mình giải quyết là Dương Thanh đã bị dọa chân mềm nhũn.

Chuyện ở nhà họ Diệp lúc trước đã để lại trong lòng ông ta bóng ta tâm lý quá lớn.
“Con gái ông bảo tôi đợi ông tới giải quyết, ông nghĩ sao tôi lại ở đây?”, Dương Thanh cười híp mắt nhìn Tôn Húc.

Tuy vừa rồi Tôn Húc đã biết Tôn Mỹ Quyên đắc tội Dương Thanh nhưng vẫn không muốn chấp nhận sự thật, bây giờ Dương Thanh lại tự nói ra.

“Bốp!”
Tôn Húc xông tới tát vào mặt Tôn Mỹ Quyên quát tháo: “Mày đúng là đồ mất nết, dám đắc tội cậu Thanh.

Mau quỳ xuống xin tha ngay cho tao!”
Tôn Húc ra tay rất mạnh, trên mặt Tôn Mỹ Quyên lập tức in hằn một dấu tay.

Còn Mạc Đông Húc đã sợ choáng váng từ lúc thấy Tôn Húc quỳ dưới chân Dương Thanh, vẻ mặt thẫn thờ khó tin.

“Bố đánh con sao?”
Tôn Mỹ Quyên đỏ bừng mắt, không ngờ người bố cưng chiều mình hơn hai mươi năm, chưa từng động vào một sợi tóc của mình lại tát mình trước mặt mọi người, còn bắt mình quỳ xuống xin Dương Thanh tha thứ.


“Bốp!”
Tôn Húc lại tát tiếp, lần này còn mạnh hơn lần trước khiến khóe môi Tôn Mỹ Quyên rỉ máu.

“Cả thằng vô dụng mày nữa.

Để mày ở rể nhà họ Tôn đúng là sự sỉ nhục!”
Tôn Húc lại đá vào người Mạc Đông Húc, cả giận nói: “Mày cũng quỳ xuống cho tao!”
Mạc Đông Húc chỉ cảm thấy nhục nhã khi bị bố vợ sỉ nhục ngay trước mặt Tống Hoa Nhã.

Nhưng toàn bộ những gì anh ta có đều nhờ Tôn Húc cho, anh ta không thể không nhẫn nhịn quỳ xuống.

Bấy giờ, Tôn Mỹ Quyên mới bàng hoàng nhận ra bố mình rất sợ Dương Thanh, nếu không sao lại đánh mình?
Cô ta cũng vội vàng quỳ xuống, nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy vẻ không cam lòng.

Trong mắt cô ta, Dương Thanh chỉ là một thằng nghèo hèn.

Vậy mà giờ đây đến cả bố cô ta cũng phải quỳ gối trước mặt anh, cô ta chẳng là cái thá gì.

“Anh Thanh, tôi sai rồi!”
Tôn Mỹ Quyên cắn răng nói.

Cô ta biết nếu mình không xin lỗi, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Mạc Đông Húc cũng không cam tâm nói: “Xin lỗi, tôi không nên trêu chọc anh!”
“Anh Thanh, chúng tôi đều biết sai rồi.

Xin anh rộng lượng tha cho chúng tôi”.

“Anh Thanh, dù sao chúng tôi cũng là bạn bè bốn năm đại học với Hoa Nhã.

Mong anh có thể nể mặt cậu ấy đừng để bụng chúng tôi”.

“Hoa Nhã, chúng mình biết sai rồi.

Sau này sẽ không đối xử với cậu như vậy nữa.

Cậu mau cầu xin anh cậu giúp bọn mình đi, xin cậu đấy”.



Lúc trước mắng chửi Dương Thanh và Tống Hoa Nhã độc địa bao nhiêu, bây giờ lại càng hèn mọn bấy nhiêu.

Dương Tùng, Thượng Hiểu Hà và

Vương Hoan vô cùng sợ hãi, chỉ muốn lập tức dập đầu nhận lỗi.

Dương Thanh không thèm nhìn bọn họ, chỉ cười híp mắt nói với Tôn Húc: “Chắc ông biết cách làm người của tôi rồi, trước giờ nếu không động vào tôi, tôi sẽ không làm gì”.

“Vừa nãy con gái và con rể của ông sỉ nhục tôi và em gái hết lời, thậm chí còn tuyên bố muốn giết bọn tôi”.

“Nếu tôi đòi mạng của con gái và con rể ông để bảo vệ nhà họ Tôn cũng không quá đáng đâu nhỉ? Dù sao bọn họ cũng đắc tội tôi trước, còn đòi lấy mạng tôi và em gái”.

Vẻ mặt tươi cười của Dương Thanh khiến Tôn Húc thấy rợn tóc gáy.

“Nhưng dù sao nó cũng là con gái tôi.

Chỉ cần có một tia hy vọng, tôi nhất định phải nắm lấy”.

“Trong mắt cậu Thanh, nó chỉ là sâu kiến, sống hay chết đều không ảnh hưởng gì đến cậu.

Nhưng nếu cậu đồng ý tha cho nó, nói không chừng còn có thể đạt được một chút lợi ích”.

Ý của Tôn Húc rất rõ ràng, muốn dùng lợi ích thật lớn để đổi lấy mạng của Tôn Mỹ Quyên.

“Trong lòng ông, con gái ông có giá trị như thế nào?”, Dương Thanh đột nhiên hỏi.

Tôn Húc sửng sốt một lúc mới cuống quít đáp: “Với cậu Thanh nó không bằng cái rắm! Nhưng với tôi, nó là vô giá!”
“Ông nói con gái ông là vô giá.


Vậy ông định lấy bảo vật vô giá nào để trao đổi với tôi?”, Dương Thanh chất vấn.

Tôn Húc sắp khóc tới nơi, nói Tôn Mỹ Quyên vô giá không đúng, nói cô ta không đáng một đồng cũng không đúng.

“Thế cậu Thanh nói xem, rốt cuộc phải thế nào thì cậu mới chịu tha cho con gái tôi?”, Tôn Húc hỏi.

“Tôi muốn cả nhà họ Tôn!”, Dương Thanh đột nhiên lên tiếng.

Nghe vậy, tất cả đều sợ ngây người.

Tôn Húc sợ hãi toàn thân run lẩy bẩy.

“Tôi cũng không làm khó ông, cho ông hai lựa chọn, con gái ông chết hoặc nhà họ Tôn hủy diệt”.

Nụ cười trên mặt Dương Thanh tan biến.

Anh thản nhiên nói.

Tôn Mỹ Quyên ngơ ngác nghĩ, chỉ vì mình mắt chó coi thường người khác mà khiến nhà họ Tôn gặp tai họa ngập đầu sao?
- ---------------------------.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện