Nghe Dương Thanh nói vậy, ai nấy đều cười phá lên.
Tên đầu trọc cười nghiêng ngả hồi lâu mới dừng lại, ánh mắt bỡn cợt: "Thằng oắt, không lẽ cậu là cậu ấm nhà nào?"
Lúc nãy gã nghe thấy Dương Thanh gọi Tần Đại Dũng là bố, đương nhiên sẽ không cho rằng anh là nhân vật tai to mặt lớn.
"Anh Cường, sao anh ta có thể là cậu ấm nhà giàu được? Anh ta chỉ là một kẻ vô dụng thôi, ở rể cho nhà Tần Đại Dũng đấy.
Nói anh ta là thằng ngu cũng chẳng ngoa", lúc này, Phương Duyệt đứng bên cạnh bỗng mỉa mai.
Ánh mắt sắc bén của Dương Thanh lia về phía Phương Duyệt, chỉ một ánh mắt thôi mà đã khiến cô ta cảm thấy như rơi xuống vực sâu không đáy, cả người bất giác run lên, cuống quít trốn sau Dương Uy.
Dương Uy chợt nở nụ cười: "Vô dụng vẫn hoàn vô dụng, đúng là tấm chiếu mới, cái gì cũng dám nói.
Người đẹp nhất Giang Hải lại lấy phải thằng vô dụng như mày, đúng là một sự sỉ nhục".
"Cậu nói vậy làm tôi nhớ ra một chuyện".
Tên đầu trọc nói đùa: "Hình như cô nàng tổng giám đốc có tiếng là đẹp nhất Giang Hải họ Tần nhỉ? Nghe đồn năm năm trước cô ta bị một tên bảo vệ làm nhục, sau đó còn kết hôn với thằng đó.
Lẽ nào tên bảo vệ đó chính là thằng vô dụng nhà mày đấy à?"
"Anh Cường đoán không sai, cô nàng kia là con gái của Tần Đại Dũng, tên là Tần Thanh Tâm.
Chỉ là một con ả đê tiện xinh đẹp chút thôi, nào xứng với danh hiệu người đẹp nhất Giang Hải?", Phương Duyệt cười khẩy không ngừng.
Ánh mắt Dương Thanh bỗng trở nên rét lạnh, anh lạnh lùng ra lệnh: "Vả miệng!"
"Bốp!"
Anh vừa dứt lời, một bóng người thình lình xuất hiện bên cạnh Phương Duyệt.
Trong lúc mọi người đang dồn hết sự chú ý lên người Dương Thanh, một tiếng bạt tai vang lên lanh lảnh.
Ai nấy đều kinh ngạc nhìn sang thì phát hiện có một thanh niên đứng cạnh Phương Duyệt từ lúc nào.
Phương Duyệt hứng một cái tát, cơ thể yếu ớt lập tức bay ra ngoài.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người có mặt ở đây sốc nặng!
Sau khi đánh Phương Duyệt xong, người kia bình tĩnh đi ra phía sau Dương Thanh, lặng thinh không nói một lời hệt như cái bóng của Dương Thanh, sẵn sàng nhận lệnh của anh bất cứ lúc nào.
Người này chính là Mã Siêu - thuộc hạ trung thành nhất và cũng là người anh em thân thiết như hình với bóng của Dương Thanh.
Mặt Dương Uy biến sắc, anh ta hoàn toàn không thấy được Mã Siêu xuất hiện bên cạnh Phương Duyệt như thế nào.
Tuy anh ta không có tình cảm với Phương Duyệt, nhưng dù sao cô ta cũng là người phụ nữ của mình.
Vậy mà cô ta lại bị tát bay trước mặt mọi người, việc này chẳng khác nào tát thẳng vào mặt anh ta.
"Thằng nhãi kia, mày có biết tao là ai không? Dám đánh người phụ nữ của tao à!", Dương Uy híp mắt nhìn Mã Siêu chòng chọc.
Nhưng điều khiến anh ta càng nhục nhã hơn là Mã Siêu không thèm nhìn mình.
"Nếu tôi còn nghe thấy ai dám sỉ nhục vợ tôi thì không chỉ ăn tát thôi đâu", Dương Thanh lẳng lặng liếc qua Dương Uy, giọng nói lạnh như băng.
Đến cả nhiệt độ trong phòng cũng đột ngột giảm vài độ.
Dương Thanh nói xong mới nhìn sang tên đầu trọc: "Bây giờ chúng ta có thể nói về chuyện các người đánh bố tôi chưa?"
Gã trọc khẽ nheo mắt, lòng thấp thỏm không yên.
Gã lăn lộn ở Night Light bao lâu nay nhưng vẫn chưa gặp một người nào trẻ như Dương Thanh mà lại khiến gã không thể nhìn thấu.
Lúc này trông Dương Thanh rất bình tĩnh nhưng tên đầu trọc lại cảm nhận được lửa giận bập bùng dưới vỏ bọc bình tĩnh ấy.
Đặc biệt là chàng trai đứng thẳng tắp sau lưng Dương Thanh, toàn thân đối phương nổi cơ bắp cuồn cuộn làm gã rùng mình.
Lúc nghe thấy Dương Thanh nói là đến đây chuộc mình, Tần Đại Dũng vô cùng kích động.
Nhưng tới khi anh đòi lời giải thích từ tên đầu trọc, ông ta sợ bay màu.
"Dương Thanh, cậu câm miệng lại cho tôi!"
Tần Đại Dũng giận dữ: "Mau trả tiền rồi đi thôi, dù anh Cường đánh tôi thì cũng do tôi đáng đời.
Mẹ kiếp, cậu còn dám đòi anh Cường giải thích".
Dương Thanh phớt lờ, vẫn nhìn tên đầu trọc chằm chằm như đang đợi gã trả lời.
"Nhóc, mày cứ nhất định bắt tao phải giải thích à?", tuy tên đầu trọc hơi lo lắng nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của gã, nếu dễ dàng thả Dương Thanh đi thì sau này gã còn làm ăn kiểu gì?
"Đúng, nhất định phải giải thích cho tôi!", ánh mắt Dương Thanh vô cùng kiên định.
"Đồ khốn! Cậu câm miệng cho tôi!", Tần Đại Dũng tức xì khói: "Mẹ nó, cậu muốn chết cũng đừng liên lụy tới tôi".
Dứt lời ông ta lập tức lao đến định đánh Dương Thanh nhưng bị Mã Siêu túm cổ tay.
"Cậu đưa bố tôi về nhà trước đi", Dương Thanh bỗng ra lệnh.
"Rõ!", Mã Siêu đáp lời, sau đó lôi Tần Đại Dũng đi.
Tần Đại Dũng vốn đang lo mình bị liên lụy, bây giờ có người muốn đưa mình đi thì làm gì có chuyện ông ta từ chối?
"Mày coi Night Light là cái chợ đấy à? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?"
Tên đầu trọc đã bị chọc giận, gã quát to: "Cản bọn chúng lại cho tao!"
Mệnh lệnh vừa ra, lập tức