“Định đi đấy à? Đã hỏi tao chưa thế?”
Tần Đại Dũng đang định dẫn Tiêu Tiêu rời đi, Lê Chí Khuê chợt nói.
“Bố, hai ông cháu cứ đi đi, có con ở đây rồi, không ai ngăn cản hai người được!”, Dương Thanh nói.
Tuy Tần Đại Dũng căng thẳng nhưng cũng biết, nếu họ ở lại thì chỉ thêm gánh nặng cho Dương Thanh, do đó ông ấy dặn Dương Thanh phải cẩn thận rồi dắt Tiêu Tiêu về nhà.
“Ngăn họ lại cho tôi!”
Sắc mặt của Lê Chí Khuê hết sức khó coi, gã ra lệnh một tiếng, tên vệ sĩ còn lại lập tức lao về phía Tần Đại Dũng.
Nhưng đối phương còn chưa tới nơi thì đã bị Dương Thanh chắn đường.
“Nếu mày không muốn chết, tốt nhất là ngoan ngoãn cút ra chỗ khác đi!”
Dương Thanh híp mắt, nhìn chằm chằm vào tên vệ sĩ.
Đến giờ tên vệ sĩ đã bị Dương Thanh đá bay lúc nãy vẫn chưa tỉnh lại.
Sau khi nghe thấy Dương Thanh nói thế, tên vệ sĩ còn lại lập tức hiểu ngay, đối phương chính là người luyện võ.
Gã chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Đại Dũng dẫn Tiêu Tiêu rời đi.
Sắc mặt Lê Chí Khuê vô cùng u ám, gã là cậu cả của nhà họ Lê, làm gì có ai dám chống đối gã đâu cơ chứ?
Bây giờ, một thanh niên trẻ măng lại dám đánh người của gã ngay trước mặt gã, đúng là sự sỉ nhục lớn lao.
“Anh vừa bảo tôi bồi thường nhỉ? Đúng rồi, bao nhiêu tiền thế?”
Dương Thanh chợt hỏi.
“Một tỷ! Nếu hôm nay mày không lấy ra được một tỷ thì đừng hòng sống sót rời khỏi đây”.
Lê Chí Khuê còn chưa đáp lời, mẹ Tiểu Quân đã hống hách nói.
“Hai người chắc chắn rằng muốn tôi bồi thường một tỷ à?”, trong mắt Dương Thanh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
“Thằng oắt kia, tao chỉ cho mày một tiếng thôi, trong vòng một tiếng, nếu chưa có một tỷ, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết”.
Trong mắt Lê Chí Khuê tràn ngập vẻ trêu ngươi: “Tao thấy con gái mày xinh xắn thế kia, chắc vợ mày cũng đẹp lắm nhỉ?”
“Nếu mày không bồi thường nổi thì để vợ mày ngủ với tao một đêm đi, tao sẽ miễn cưỡng đồng ý”.
Dương Thanh bỗng bật cười.
Nếu Mã Siêu đang ở đây, chắc chắn anh ta cũng biết, nếu Dương Thanh cười trong tình huống này thì sẽ xảy ra chuyện đáng sợ tới mức nào.
“Được, nếu anh muốn một tỷ, tôi sẽ cho anh”.
Dương Thanh nói rồi gọi điện thoại: “Chuyển cho nhà họ Lê một tỷ ngay nhé!”
Sau khi cúp máy, Dương Thanh nói: “Không cần đến một tiếng, chắc chưa đầy năm phút nữa, một tỷ sẽ được chuyển vào tài khoản của nhà họ Lê”.
“Mày đang đùa tao đấy à?”
Sắc mặt của Lê Chí Khuê u ám đến mức đáng sợ, gã nghiến răng ken két.
“Đùa anh á? Sao tôi phải đùa với anh?”, Dương Thanh hỏi.
“Mày tưởng mày nói đã chuyển một tỷ vào tài khoản của nhà họ Lê thì sẽ có ngay à?”
Lê Chí Khuê tức giận chất vấn.
“Nếu anh không tin thì tôi cũng bó tay”.
Dương Thanh cười lạnh: “Đúng rồi, anh có thể gọi điện cho Lê Triết cơ mà, bảo với ông ta tôi tên là Dương Thanh nhé!”
Cùng lúc đó, ở nhà họ Lê.
Trong phòng của chủ gia tộc, tiếng đập đồ liên tục vang lên, dòng chính của nhà họ Lê đứng hết ngoài cửa, không ai dám vào.
“Khốn kiếp! Tài sản của nhà họ Lê có hơn bảy mươi tỷ, giờ tự dưng phải tặng một nửa cho người ta!”
“Đến khi chết đi, tôi biết đối mặt với liệt tổ liệt tông của nhà họ Lê kiểu gì bây giờ?”
“Tổ tiên của nhà họ Lê ơi, con có tội! Con có lỗi với nhà họ Lê!”
Lê Triết - chủ gia tộc họ Lê vừa ném đồ, vừa hét lớn với vẻ