Cùng lúc đó ở trang viên nhà họ Tôn.
Một chiếc Rolls-Royce phiên bản dài màu đen chậm rãi tiến vào.
Tôn Húc chờ sẵn ở cổng tức tốc chạy lên.
Một người trẻ tuổi bước ra khỏi xe.
“Cậu chủ Tào, cuối cùng cậu cũng tới rồi!”
Tôn Húc khúm núm nói: “Cậu chủ Tào tới thăm là vinh hạnh của nhà họ Tôn, mời cậu vào!”
Người tới chính là Tào Trí, người thừa kế nhánh ba nhà họ Tào.
Tào Trí khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc toàn hàng hiệu, chiếc Rolex đang đeo cũng là bản sưu tập trị giá chục triệu.
Trên gương mặt trẻ tuổi tràn đầy kiêu ngạo.
“Một thằng ranh con cũng giải quyết không xong, ông đúng là đồ ăn hại!”
Tào Trí lạnh lùng nhìn Tôn Húc, xem thường trắng trợn.
Tôn Húc cúi đầu khom lưng nói: “Cậu chủ Tào dạy rất phải.
Cả nhà họ Tôn chúng tôi đều là lũ ăn hại.
Nếu hôm nay cậu chủ Tào không tới, chỉ e nhà họ Tào sẽ bị xóa sổ”.
“Đừng phí lời nữa.
Bao giờ thằng nhóc Dương Thanh kia mới xuất hiện?”
Tào Trí lạnh lùng hỏi.
Tôn Húc vội đáp: “Nếu tôi đoán không sai, có lẽ cậu ta đang trên đường rồi.
Chắc chắn trong vòng hai mươi phút nữa cậu ta sẽ tới đây”.
“Được, tôi sẽ đợi hai mươi phút!”
Tào Trí hống hách đi thẳng vào trong.
Sau lưng hắn ta là một người trung niên theo sát như hình với bóng, toàn thân tỏa ra sát khí mãnh liệt.
Tôn Húc không dám tới gần, dường như chỉ cần đến gần một chút sẽ lập tức mất mạng.
“Cậu chủ