Tần Y nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, gương mặt đầy lo lắng.
Nhưng tránh để Dương Thanh phân tâm, cô ta vẫn lựa chọn ngoan ngoãn rời đi.
Sau khi Tần Y đi rồi, trong phòng chỉ còn lại có ba người.
Ánh mắt Quan Tuyết Phong dần có chút cảm xúc.
Cảnh tượng vừa rồi thật sự đã khiến anh ta sợ hãi.
Nhưng anh ta là người nhà họ Quan, một trong bốn gia tộc lớn ở Giang Châu, ai dám đắc tội anh ta thì chỉ có một con đường chết.
"Mày nói cho tao biết Tiêu Tiêu ở đâu, tao sẽ tha cho mày, thế nào?", Dương Thanh ngồi ở trên sofa, bình tĩnh nhìn Quan Tuyết Phong.
Quan Tuyết Phong đã khôi phục lại vẻ vừa tự tin vừa giả tạo của mình.
Anh ta đi tới và ngồi xuống ghế sofa đối diện với Dương Thanh, thoải mái dựa vào ghế.
Anh ta cười híp mắt nhìn Dương Thanh: "Ban đầu, tao thực sự không định làm gì con gái mày.
Chỉ là con đàn điếm Phương Duyệt kia muốn dụ mày tới đây để trả thù.
Nhưng bây giờ, tao đổi ý rồi".
"Mày muốn thế nào?"
Dương Thanh không lo lắng cho sự an toàn của Tiêu Tiêu.
Dù sao anh đã đeo dây chuyền mặt đá lên trên cổ Tiêu Tiêu, nó đã giúp anh thoát chết trong gang tấc rất nhiều lần.
.
Google ngay trang * TR ÙMtruyện.
com *
Được viên đá kia bảo vệ, thì có ai ở Giang Châu này có thể làm hại cô bé được?
Chỉ là anh lo lắng Tiêu Tiêu bị nhốt một mình sẽ hoảng sợ.
"Ban đầu, tao tính lừa Tần Y tới trước, sau đó đưa cô ta lên giường.
Về phần mày, tao không định làm gì mày.
Ngay cả con gái mày cũng vậy".
Quan Tuyết Phong bình tĩnh nói: "Tao chỉ định để mày sốt ruột một thời gian theo ý muốn của Phương Duyệt, rồi mới báo mày tới đón đứa trẻ, thuận tiện dạy dỗ mày một trận.
Nhưng… mày đã cho tao thấy sự mạnh mẽ của mày".
"Mày nói xem, lúc này nếu… tao thật sự trả con gái lại cho mày, mày sẽ tha cho tao à? Nếu tao không đoán sai, Phương Duyệt đã chết rồi phải không?"
Sự bình tĩnh của Quan Tuyết Phong làm Dương Thanh có một dự cảm xấu.
Người như thế mới là người đáng sợ nhất, chuyện gì cũng có thể làm được.
"Phương Duyệt mới là kẻ cầm đầu gây họa, mày chỉ làm theo lời cô ta nói, giữa chúng ta cũng không có ân oán gì không thể hóa giải.
Chỉ cần mày thả con gái tao ra, tao bảo đảm sẽ không động tới một sợi lông của mày", Dương Thanh nghiêm túc nói.
Anh không hề nói dối mà thật sự nghĩ như vậy.
Đối với anh, con gái quan trọng hơn.
Quan Tuyết Phong là kẻ điên, cho dù anh không sợ cũng không muốn chọc vào, sẽ rắc rối.
Nhưng Quan Tuyết Phong lại không tin lời anh nói, giễu cợt: "Mày nói một câu là có thể làm cho bốn anh em của tao bị mù, một câu nói có thể quyết định sống chết của Phương Duyệt.
Mày nghĩ tao sẽ tin mày chắc?"
"Vậy mày cũng không thể cứ trói con gái tao ở bên cạnh mày mãi chứ?"
Dương Thanh mỉm cười: "Có oan nên giải không nên kết.
Mày thả con gái tao ra, tao tha mạng cho mày, hết ân oán, không tốt sao?"
Quan Tuyết Phong lắc đầu: "Mày yên tâm, tao đã thu xếp cho người chăm sóc con gái mày rồi.
Bây giờ con bé chính là cái ô bảo vệ của tao, tao chắc chắn sẽ không để nó xảy ra chuyện gì được.
Chờ tới lúc tao có thể bảo đảm an toàn cho mình, tao sẽ thả con gái mày ra".
Dương Thanh hơi híp mắt lại: "Tao có thể bình tĩnh ngồi đây nói chuyện với mày đã chứng tỏ tao đủ chân thành rồi.
Mày còn làm như vậy, chẳng lẽ không sợ tao nóng lên sẽ giết chết mày à?"
"Quan Tuyết Phong tao làm việc luôn rất cẩn thận, tao tin mày có thể dễ dàng giết chết tao, nhưng mày có thể thử xem.
Giết chết tao rồi, mày vĩnh viễn đừng mơ gặp lại con gái nữa", Quan Tuyết Phong không hề sợ hãi, còn cười đắc ý.
Mã Siêu đứng bên cạnh đã không nhịn được nữa, đứng phắt dậy: "Anh Thanh, thằng này muốn tìm chết đấy.
Người như thế, không cần nói nhiều với hắn làm gì, cứ giết luôn đi.
Em không tin với năng lực của anh còn không tìm được Tiêu Tiêu?"
Dương Thanh giơ tay ngăn Mã Siêu lại, nhìn thẳng vào Quan Tuyết Phong.
Từ vẻ mặt của anh ta, Dương Thanh biết người này rất điên cuồng.
Giết chết anh ta rất đơn giản nhưng tìm được Tiêu Tiêu mới khó.
Nếu thật sự có thể tìm được con gái dễ như vậy, sau khi anh phát hiện ra Tiêu Tiêu mất tích, nhờ quyền hạn trong tay, hẳn đã tìm được Tiêu Tiêu rồi.
Nhưng tới bây giờ vẫn chưa có tin