“Xin chào, cô có phải là cô Hạ Hà không ạ?”
Trong khi Hạ Hà đang chần chừ trước cổng Nam Tương Viên, một người phụ nữ trung niên mặc vest đi tới.
Trên ngực người đó có bảng tên và chức vụ.
Bà ta tên là Vương Kiến Hồng, giám đốc của Nam Tương Viên.
“Đúng vậy!”
Hạ Hà gật đầu đáp.
“Chào cô, tôi là Vương Kiến Hồng giám đốc của Nam Tương Viên.
Sếp Tôn đang đợi cô ở bên trong, bảo tôi đón cô ở đây”.
Vương Kiến Hồng nở nụ cười lịch sự chuyên nghiệp.
Bây giờ không muốn đi vào cũng đã muộn, Hạ Hà chỉ có thể đi theo Vương Kiến Hồng vào Nam Tương Viên.
Hạ Hà rất bất ngờ vì thời gian này nên là lúc đông khách nhất của Nam Tương Viên nhưng lúc này chỉ có nhân viên, không có một khách hàng nào.
Dường như Vương Kiến Hồng nhìn ra được hoài nghi của Hạ Hà, mỉm cười giải thích: “Sếp Tôn thích yên tĩnh nên mỗi lần ăn cơm đều bao cả quán”.
“Nam Tương Viên là sản nghiệp của nhà họ Tôn, hiện giờ do sếp Tôn phụ trách.
Cô ở đây sẽ rất an toàn”.
Hạ Hà âm thầm kinh hãi nhưng không nói gì.
Nam Tương Viên rất rộng.
Nếu không có Vương Kiến Hồng chỉ đường, e rằng Hạ Hà có biết phòng Tôn Chí Kiều đang ngồi cũng tìm không ra.
Vương Kiến Hồng nhanh chóng dẫn cô ta tới một phòng VIP, khẽ cười nói: “Sếp Tôn đang ở trong, mời cô Hạ vào!”
“Cảm ơn!”
Hạ Hà nhẹ nhàng gõ cửa, ngay sau đó nghe thấy tiếng Tôn Chí Kiều vọng ra: “Vào đi!”
Vừa bước vào phòng, Hạ Hà đã nhìn thấy Tôn Chí Kiều, nhưng ngoài ra còn có một gương mặt quen thuộc khác.
“Hạ Hà, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Ngô Thiên Hữu cười nói.
Trong phòng VIP chỉ có hai người Tôn Chí Kiều và Ngô Thiên Hữu.
Hạ Hà khẽ cau mày, không vui hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
“Tôi đưa nó tới”.
Tôn Chí Kiều cười bảo: “Cô sẽ không khó chịu đâu nhỉ?”
Hạ Hà thực sự rất khó chịu, nhưng sẽ không thẳng thắn nói ra, chỉ lắc đầu: “Không!”
“Không là tốt rồi, mau tới đây ngồi đi!”
Thái độ của Tôn Chí Kiều vô cùng nhiệt tình.
Sau