Tuy Hạ Hà uống khá nhiều nhưng rượu vang có tác dụng chậm, tạm thời vẫn chưa quá say.
Chỉ là vừa rồi một hơi uống cạn nửa chai rượu vang nên người ít khi uống rượu như cô ta bị choáng váng.
Thấy Tôn Chí Kiều bước từng bước về phía mình, Hạ Hà cứ cảm thấy là lạ.
“Sếp Tôn, cô đừng chạm vào tôi”.
Tôn Chí Kiều vừa nắm lấy tay Hạ Hà, Hạ Hà đã cuống quýt rụt tay lại như bị giật điện.
Từ ngày đầu tiên Hạ Hà gia nhập đoàn phim, Ngô Thiên Hữu đã thèm muốn cô ta, chỉ là vẫn không tìm được cơ hội.
Bây giờ đoán được Tôn Chí Kiều thích phụ nữ, còn động tay động chân với Hạ Hà, Ngô Thiên Hữu bỗng cảm thấy tủi thân.
Rõ ràng Tôn Chí Kiều đã hứa sẽ trả thù cho anh ta, khiến Dương Thanh sống không bằng chết.
Nào ngờ cô ta chẳng thèm để ý tới chuyện này, còn mượn cơ hội ở bên Hạ Hà.
“Em đừng kích động, chị hứa rồi mà.
Dù em uống say cũng sẽ không để người đàn ông nào chạm vào em”.
Tôn Chí Kiều bị Hạ Hà đẩy ra cũng không tức giận, cười nói: “Em yên tâm, chị nói lời giữa lời.
Ngoài chị ra, không ai được phép động tới em”.
Giờ phút này Hạ Hà mới bàng hoàng nhận ra Tôn Chí Kiều thích phụ nữ.
Cô ta tỉnh ngộ, hiểu ra tại sao lúc ở đoàn phim, Tôn Chí Kiều không làm khó mình, còn vì mình tát Ngô Thiên Hữu mấy cái.
“Sếp Tôn, xin cô tự trọng!”
Hạ Hà cắn chặt răng, cố lùi về sau định chạy trốn.
Tôn Chí Kiều không sợ Hạ Hà có thể chạy khỏi đây, cười phá lên: “Em đừng hòng chạy được khỏi nơi này.
Đây là địa bàn của chị, không được chị cho phép em không thể rời đi”.
“Thế nên đừng phản kháng nữa, ngoan ngoãn đi theo chị đi.
Chị sẽ không bạc đãi em đâu”.
“Đám đàn ông chó má kia không có gì tốt đẹp.
Ngoại trừ có thể cống hiến t*ng trùng để phụ nữ sinh con, bọn họ còn tác dụng gì