Hạ Hà bị ép đến góc tường, vẻ mặt khẩn khoản van nài.
Lúc này đầu óc cô ta lại choáng váng, cảm thấy hai chân đứng không vững.
Nếu không phải sau lưng là vách tường thì cô ta đã ngã xuống rồi.
Tôn Chí Kiều cười lạnh: "Tôi chưa bao giờ buông tha cho người phụ nữ mà mình nhìn trúng".
Dứt lời, Tôn Chí Kiều phất tay ra lệnh cho hai vệ sĩ bên cạnh: "Dẫn đi!"
Hai vệ sĩ vội vàng bước lên kẹp chặt tay Hạ Hà, lôi cô ta đi.
Hạ Hà không còn chút sức phản kháng nào, bị đưa đến một căn phòng dành cho tổng thống trên tầng cao nhất của Nam Tương Viên.
"Sếp Tôn, tôi cầu xin cô tha cho tôi được không? Chỉ cần cô có thể tha cho tôi, cô bảo tôi làm gì cũng được".
Hạ Hà ngã lên chiếc giường lớn mềm mại, không còn sức lực để đứng lên, khổ sở cầu xin.
Tôn Chí Kiều liếc mắt ra hiệu, hai vệ sĩ nữ vội vàng rời đi, nhất thời trong căn phòng chỉ còn lại Tôn Chí Kiều và Hạ Hà.
"Hạ Hà, bây giờ em còn tư cách bàn điều kiện với chị sao?"
Tôn Chí Kiều lấy trong tủ rượu ra một chai rượu vang thượng hạng, tự rót cho mình một ly.
Cô ta lắc nhẹ cái ly đế cao, nước rượu màu nâu sóng sánh, hai mắt cô ta nhìn chằm chằm Hạ Hà như thể đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
"Phải công nhận em rất đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả những nữ minh tinh chơi quy tắc ngầm với chị trước kia nữa".
Tôn Chí Kiều cười ha ha nói: "Thật ra so với cưỡng bức, chị càng muốn để em cam tâm tình nguyện chiều theo chị hơn".
"Nếu không chẳng có gì hay.
Chị nghĩ vì gã tình nhân kia,