Sau khi Tần Y cúp máy, Dương Thanh ngây ngẩn cả người.
Anh cứ tưởng tối qua đã lừa được Tần Thanh Tâm, xem ra không phải rồi.
Nếu không, cô đã không khóc suốt đêm.
Hiện giờ, trong đầu Dương Thanh hiện lên cảnh tượng tối qua.
Tần Thanh Tâm ngồi trên giường.
Tiêu Tiêu ngủ say ở bên cạnh, mình cô lặng lẽ rơi nước mắt.
Nghĩ tới đây, Dương Thanh cảm thấy lòng mình tan nát.
Anh vội vàng gọi điện thoại cho Tần Thanh Tâm, nhưng chỉ nghe thấy lời nhắc nhở: “Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!”
Anh gọi liên tiếp mấy lần đều như vậy.
“Có lẽ cô ấy đã chặn số của mình rồi”.
Dương Thanh lắc đầu cười khổ: “Xem ra lần này thực sự đã khiến cô ấy bị tổn thương”.
Chẳng bao lâu sau, Dương Thanh đã nhận được cuộc gọi từ Lạc Bân.
“Chủ tịch, sao Tần Y lại từ chức? Tần Thanh Tâm cũng muốn từ chức”.
Lạc Bân kinh ngạc hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Hiện giờ đang là giai đoạn phát triển quan trọng của tập đoàn Nhạn Thanh, công ty không thể không có bọn họ!”
“Thanh Tâm cũng muốn từ chức sao?”
Dương Thanh rất bất