Dương Thanh ở công trường xây dựng thành Cửu Châu suốt cả ngày nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tiết Nguyên Cát đâu.
Lúc tan làm, Lạc Bân không nhịn được lên tiếng hỏi: “Chủ tịch, sao Tiết Nguyên Cát vẫn chưa tới? Làm sao bây giờ?”
“Ai bảo ông Tiết Nguyên Cát sẽ tới đây?”
Dương Thanh hỏi ngược lại.
“Hả?”
Lạc Bân lập tức sửng sốt.
Dương Thanh ở lại công trường cả ngày, ông ta cứ tưởng anh đang chờ Tiết Nguyên Cát, thì ra không phải.
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Lạc Bân, Dương Thanh cười nói: “Tiết Nguyên Cát sẽ không tới đâu.
Trong mắt ông ta chỉ có người khác tới tìm mình, sao có thể chủ động đi tìm người khác?”
“Ý của cậu là cậu định đi tìm ông ta hả?”, Lạc Bân lại hỏi.
Dương Thanh lắc đầu không giải thích, chỉ dặn dò: “Nếu công trường lại xảy ra chuyện, ông bảo mọi người chú ý an toàn là được, đừng xung đột với đối phương.
Chỉ cần báo lại tổn thất của Thành Cửu Châu cho tôi”.
“Dù cả Thành Cửu Châu đều bị san bằng, chỉ cần người của chúng ta không sao là được”.
Dứt lời, Dương Thanh quay người rời đi.
Lạc Bân lại càng mờ mịt.
Hôm nay công trường đã bị tổn thất ít nhất một tỷ, sao Dương Thanh không sốt ruột?
Ông ta đi theo Dương Thanh đã lâu nhưng chưa từng thấy anh thất bại.
Kể cả như vậy, ông ta vẫn rất lo lắng.
Dù sao lần này kẻ địch cũng là thế lực khổng lồ đến cả tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng không đắc tội nổi.
Cả ngày hôm nay ông ta cứ cảm thấy thấp thỏm lo âu như sắp có chuyện lớn xảy ra.
“Mình đang nghĩ vớ vẩn gì vậy?”
Lạc Bân đột nhiên lắc đầu, ánh mắt trở nên kiên định: “Mình nên tin tưởng chủ tịch, cứ làm theo lời cậu ấy dặn là được”.
“An toàn! An toàn! An toàn! Chuyện quan trọng phải nói ba lần!”
Lạc Bân tự nhắc nhở chính mình rồi vội vàng chạy ra ngoài công trường tự mình giám sát.
Cùng lúc đó, Tiết Nguyên Bá chờ Dương Thanh tới gây sự với Tiết Nguyên Cát nhưng chờ cả ngày vẫn không thấy tin tức gì.
“Còn tin tức gì nữa không?”
Tiết Nguyên Bá gọi quân sư Nhậm Kiến Vinh tới hỏi.
Nhậm Kiến Vinh lắc đầu: “Vừa rồi thám tử ở công trường xây dựng Thành Cửu Châu báo tin, Dương Thanh ở đó cả ngày, ban nãy mới rời đi”.
Tiết Nguyên Bá cau mày nói: “Không đúng, Dương Thanh không phải loại người cam lòng chịu thiệt.
Tiết Nguyên Cát suýt san bằng cả Thành Cửu Châu, sao cậu ta không phản ứng gì?”
Nhậm Kiến Vinh lại nói: “Hiện giờ công trường đã khôi phục như bình thường.
Nghe nói Dương Thanh yêu cầu đập toàn bộ công trình kiến trúc bị hư hỏng dể xây lại”.
“Lần này cậu ta bị tổn thất ít nhất một tỷ, chưa kể chậm trễ tiến độ thi công”.
Tiết Nguyên Bá rất muốn