Chiến Thần Ở Rể

911: Đêm Tuyệt Vọng


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trông Dương Thanh có vẻ bình tĩnh nhưng lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm tột độ.

Nhất là Tiết Nguyên Cát càng cảm thấy rõ ràng hơn.

Hiện giờ Dương Thanh càng bình tĩnh, ông ta càng sợ hãi.

Trong lòng Mã Siêu kích động, anh ta là là cấp dưới cũng là anh em thân thiết nhất của Dương Thanh.

Anh ta biết rõ trạng thái hiện giờ của Dương Thanh là nguy hiểm nhất.
“Không phải tôi muốn ép cậu mà là muốn thuần hóa cậu, để cậu trở thành con chó của nhà họ Tiết chúng tôi, bảo cậu cắn ai cậu phải cắn người đó!”
Ánh mắt của Tiết Nguyên Cát nghiêm túc hẳn lên, dường như muốn dùng sự tức giận để che giấu nỗi sợ.

Hai gã vệ sĩ nhà họ Tiết đứng sau lưng ông ta cũng vội vàng tiến lên bảo vệ ông ta, rõ ràng đã cảm nhận được nguy hiểm từ phía Dương Thanh.

Có vẻ Dương Thanh không hề tức giận khi bị Tiết Nguyên Cát nói thành chó, sắc mặt bình thản lắc đầu: “Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình, bảo vệ người thân bên cạnh tôi”.
“Nhưng tại sao các người không chịu tha cho tôi? Cứ phải ép buộc tôi?”
Dương Thanh đột nhiên cất bước về phía Tiết Nguyên Cát, vừa đi vừa nói: “Dù sao Yến Đô cũng không phải là quê hương của tôi, các người muốn tranh thế nào cũng được.


Tại sao các nhà người cứ phải kéo tôi vào?”
“Bây giờ còn bắt tôi làm chó cho các người? Từ bao giờ con cháu của Tiết Vương lại trở nên ngang ngược như vậy?”
Thấy Dương Thanh tới gần,Tiết Nguyên Cát lập tức hốt hoảng, cắn răng nói: “Cậu mau đứng lại cho tôi!”
Nhưng Dương Thanh chẳng hề nghe lời ông ta nói, vừa bế Tần Thanh Tâm vừa cất bước đi tới.

Hơn trăm cao thủ nhà họ Tiết đều khiếp sợ, không ngừng lùi lại về phía sau.

Mã Siêu nhếch miệng cười trào phúng: “Một Vương tử của nhà họ Tiết mà tưởng mình cao sang lắm”.

Đúng lúc này, Dương Thanh đang ôm Tần Thanh Tâm đột nhiên biến mất.

“Bịch! Bịch!” Mời đọc tiếp tại T*amlinh*247.*com
Ngay sau đó, hai gã vệ sĩ vốn đang che chắn trước người Tiết Nguyên Cát đột nhiên bay ngược ra ngoài, phun máu ngất xỉu.

Tất cả mọi người hoảng sợ thấy Dương Thanh vừa mới cách xa Tiết Nguyên Cát mười mấy mét giờ đây đã đứng trước mặt ông ta.

Hai gã vệ sĩ kia đã bị anh đánh bay.

Tiết Nguyên Cát trợn mắt khó tin.

Ông ta từng điều tra về Dương Thanh, biết anh rất mạnh nhưng dù sao cũng chỉ là miêu tả trên giấy, chưa được tận mắt chứng kiến.

Lúc này ông ta mới ý thức được mình chọc phải người kinh khủng đến mức nào.

Quan trọng là Dương Thanh vẫn đang bế một người phụ nữ.

Ông ta bắt cóc Tần Thanh Tâm giấu ở chỗ của Tiết Nguyên Bá để

dụ Dương Thanh tới, đồng thời cũng cho rằng Tần Thanh Tâm sẽ trở thành gánh nặng cho Dương Thanh.

Dù Dương Thanh có lợi hại đến đâu cũng sẽ bị Tần Thanh Tâm đang hôn mê làm vướng víu, không thể gây ra uy hiếp lớn.


Nhưng kết quả khiến ông ta phải thất vọng.

Hai gã vệ sĩ ông ta vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo không thể chịu nổi một đòn của Dương Thanh.

Đây còn là trong lúc Dương Thanh đang phải bế Tần Thanh Tâm.

Nếu không Dương Thanh sẽ còn khủng bố cỡ nào?
“Cậu muốn làm gì?”
Dương Thanh bế Tần Thanh Tâm đứng trước mặt khiến Tiết Nguyên Cát không dám nhúc nhích, thấp thỏm dò hỏi.

“Không phải tôi muốn làm gì, mà là Nhị vương tử ông muốn làm gì?”
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Ông bày ra nhiều cạm bẫy như vậy, còn muốn đổ cái chết của Tiết Nguyên Bá lên đầu tôi, vợ tôi cũng bị ông bắt cóc.

Ông còn dám hỏi tôi muốn làm gì sao?”
Tiết Nguyên Cát nghiến răng nói: “Cậu phải biết tôi không có ác ý, chỉ là coi trọng năng lực của cậu nên mới muốn cậu giúp tôi kiểm soát Yến Đô”.

“Hơn nữa, tuy vợ cậu bị tôi lợi dụng nhưng tôi không hề làm gì cô ta.

Nếu không sao cô ta có thể còn nguyên vẹn được cậu bế đi như vậy?”
Dương Thanh cúi đầu nhìn người con gái đang hôn mê trong ngực mình, bỗng giơ tay vuốt tóc cô.


“Cậu nghĩ bố tôi sẽ trả thù cho chúng tôi thế nào? Theo như tôi đoán, ông ấy sẽ tạm thời giữ lại mạng sống cho cậu, để cậu tận mắt nhìn thấy tất cả mọi người xung quanh cậu đều phải chết vì cậu”.

Dứt lời, Tiết Nguyên Cát cười phá lên, vẻ mặt tràn đầy đắc ý.

“Bốp!”

“Kiếp sau nhớ đầu thai làm người tốt, càng ngang ngược chỉ càng chết sớm thôi”.

Dứt lời, Dương Thanh bỗng dồn thêm sức vào tay.

Tiết Nguyên Cát điên cuồng giãy giụa giữa không trung.

Cảm nhận được sức ép lên cổ mình ngày càng tăng khiến ông ta hoàn toàn tuyệt vọng.

- ---------------------------.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện