Nghe lời Tần Y nói, Mễ Tuyết sợ ngây người.
Thẻ ngân hàng có hạn mức mười tỷ sao?
Tính tình cô ta ngây thơ cũng không nghi ngờ gì, chỉ vô cùng kinh hãi.
Rốt cuộc Dương Thanh là ai mà lại có thẻ ngân hàng này?
“Mau đi quẹt thẻ đi, tôi còn bận chuyện khác”.
Dương Thanh cũng thúc giục.
Lúc này Mễ Tuyết mới lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Tôi lập tức tới phòng tài chính quẹt thẻ”.
Tiêu Chỉ Tinh không biết sự thật, đi tới mấy nhân viên bán hàng khá thân với mình, tức giận nói: “Đúng là một thằng nghèo kiết xác, muốn mua một căn biệt thự tỷ rưỡi bằng thẻ hội viên, nằm mơ giữa ban ngày à?”
“Cái gì? Dùng thẻ hội viên mua nhà? Bọn họ là khỉ đột tới mua vui à?”
Những người khác đều cười phá lên.
“Nói cho mấy cô nghe, cậu ta là bạn cấp ba của tôi, nghèo từ lúc đi học rồi, còn từng tỏ tình với tôi nhưng bị tôi từ chối.
Từ đó tất cả mọi người đều gọi cậu ta là con cóc ghẻ”.
Tiêu Chỉ Tinh đắc ý cười: “Bởi vì cậu ta là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga”.
“Ha ha…”
Đám người nhao nhao cười lớn.
Đúng lúc này, một chiếc Rolls-Royce màu đen đỗ lại trước cửa phòng sales, một người đàn ông trung niên hớt hải chạy vào, trên trán lấm tấm mồ hôi.
“Sao chủ tịch lại tới đây?”
Giám đốc phòng sales trông thấy người trung niên kia, kinh ngạc chạy tới hỏi.
Tiêu Chỉ Tinh cũng sợ ngây người, lần đầu tiên gặp được chủ tịch của bất động sản Thành Mộng Hoan.
Cô ta làm việc ở đây ba năm, hôm nay mới được nhìn thấy ông ta một lần.
“Các người gặp được chủ tịch Dương chưa?”
Chủ tịch Thành Mộng Hoan lo lắng hỏi.
Giám đốc lắc đầu hỏi lại: “Chủ tịch Dương là ai?”
“Chủ tịch Dương là cổ đông lớn nhất của Thành Mộng Hoan chúng ta.
Tôi vừa nhận được tin cậu ấy muốn tới đây mua nhà”.
Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha!
Chủ tịch Thành Mộng Hoan vội nói.
Thực ra trong lòng ông ta rất thấp thỏm không yên.
Mặc dù ông ta là chủ tịch nhưng từ một tháng trước, tập đoàn Nhạn Thanh đầu tư năm mươi tỷ cho Thành Mộng