“Rốt cuộc cậu ta tới đây làm gì?”, trong đầu mọi người bỗng hiện lên suy nghĩ này.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Dương Thanh từ từ ngẩng đầu lên, bình tĩnh quan sát Quan Chính Sơn.
Mắt Quan Chính Sơn bỗng bắn ra tia lạnh lẽo.
Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông ta, vậy mà vẫn có người dám tới đây gây sự.
Ông ta chỉ biết đại khái về chuyện vừa nãy đã xảy ra trong buổi tiệc, nhưng để tiệc mừng thọ diễn ra thuận lợi, ông ta chọn cách ém chuyện xuống dù cháu trai mình xem trọng nhất bị đánh.
Nhưng ông ta không thể ngờ rằng, vào lúc quan trọng nhất trong buổi tiệc mừng thọ lại bị nhà họ Vương vạch trần.
“Hóa ra mày thật sự cướp thiệp mời tới đây”, Quan Tuyết Tùng cười khẩy, ban đầu anh ta còn tưởng Dương Thanh lấy được thiệp mời từ đường dây khác.
Dù gì năm nào cũng có hạng người như vậy.
Rất nhiều người không tiếc bỏ ra số tiền lớn để lấy được tấm thiệp mời nhằm chứng kiến sự hoành tráng của tiệc mừng thọ của chủ nhà họ Quan.
Nếu Dương Thanh thật sự dùng thủ đoạn để lấy được thiệp mời thì thôi đi, nhưng không ngờ anh ta lại cướp lấy.
Nếu vậy thì việc đối phó Dương Thanh sẽ dễ dàng hơn nhiều.
“Ranh con, rốt cuộc cậu là ai?”, lúc này, cuối cùng Quan Chính Sơn cũng lên tiếng.
Nhưng Dương Thanh chưa kịp nói gì, Vương Kiện đã lớn tiếng nói: “Ông cụ Quan, anh ta là con rể nhà họ Tần, năm năm trước đã ngủ với tổng giám đốc Tần Thanh Tâm, được mệnh danh là hoa khôi Giang Hải.
Mấy năm trước anh ta đã đi lính, mới quay về gần đây”.
Mắt Vương Kiện chứa đầy sự hung ác, anh ta đang rất phấn khích.
Lúc nãy khi anh ta và Vương Hoằng Nghiệp tới đây, đã dẫn theo cao thủ của gia tộc, giờ bọn họ đang đợi bên ngoài nhà họ Quan.
Chỉ cần Dương Thanh bước ra khỏi nhà họ Quan, sẽ bị anh ta đánh cho tàn phế.
Nhưng không ngờ, giờ nhà họ Quan cũng đang ghim Dương Thanh.
“Vương Kiện, im miệng lại!”
Vương Hoằng Nghiệp thấy ánh mắt không vui của Quan Chính Sơn, thì quát lên ngay.
“Sao tiệc mừng thọ của chủ nhà họ Quan lại mời nhiều thằng hề thế? Người nào không biết còn tưởng nhà họ Quan là chỗ thu mua phế liệu, thu gom hết mọi rác thải”.
Câu nói của Dương Thanh như tiếng sét nổ vang trong lòng mọi người.
Mọi người đều kinh hãi.
Câu nói của anh nghe có vẻ như đang sỉ nhục Vương Kiện, nhưng cũng là sỉ nhục cả nhà họ Quan.
Không ngờ anh lại ví nhà họ Quan như chỗ thu mua phế liệu.
Sỉ nhục chủ nhà họ Quan ngay trong nhà họ Quan là một việc to gan bằng trời.
Vô số ánh mắt đều đổ dồn lên người Dương Thanh.
Mọi người chỉ thấy anh đứng dậy, thân hình cao lớn như một ngọn núi, đang từng bước tới gần Quan Chính Sơn.
Cuối cùng gương mặt bình tĩnh của Quan Chính Sơn cũng hiện lên chút tức giận.
Sau khi nhà họ Quan bước vào hàng ngũ bốn gia tộc đứng đầu Giang Hải, chưa ai dám sỉ nhục nhà họ Quan trước mặt ông ta, chứ đừng nói là ngay trong tiệc mừng thọ.
Cho dù là gia tộc trong bốn gia tộc đứng đầu Giang Hải cũng không ai dám nói thế.
Nhưng một nhân vật nhỏ bé như Dương Thanh lại dám đứng ra khiêu khích ông ta.
“Dương Thanh, mày muốn làm gì? Đây là tiệc mừng thọ của ông cụ Quan, mày đừng hành động vô lễ!”, Vương Kiện thấy Dương Thanh đi về phía Quan Chính Sơn, thì nhất thời tức giận.
Để bày tỏ lòng trung thành của mình, Vương Kiện đã đứng chắn trước mặt Quan Chính Sơn, rồi dõng dạc nói: “Ông cụ Quan, ông cứ yên tâm, có tôi ở đây, anh ta không dám làm gì ông đâu”.
Anh ta nghĩ rất đơn giản, chắc chắn Dương Thanh chưa kịp đi tới trước mặt Quan Chính Sơn đã bị cao thủ nhà họ Quan khống chế.
Nên giờ anh ta chắn trước mặt Quan Chính Sơn, không những không bị Dương Thanh đánh, mà còn được thể hiện trước mặt Quan Chính Sơn.
Các vị khách mời đều thấy phấn khích.
Lúc nãy bọn họ đã được tận mắt nhìn thấy Dương Thanh tiện tay bẽ gãy cổ tay Tần Phi, thậm chí ngay cả Quan Tuyết Tùng cũng không buông tha.
Chẳng lẽ giờ Dương Thanh lại sợ một thằng hề Vương Kiện?
Mọi người đều mỏi mắt mong chờ.
“Tao không biết nên nói mày ngông cuồng tự đại, hay là không coi ai ra gì nữa?”
Đúng lúc này, Quan Tuyết Tùng đi ra ngoài, bên cạnh anh ta còn có hai vệ sĩ mặc vest đi theo bảo vệ.
Dương Thanh hơi híp mắt lại, rồi khẽ cười: “Tại sao không