Nghe vệ sĩ nhà họ Bạch nói vậy, Lưu Kỳ sợ ngây người.
Hắn đột nhiên nhớ ra hôm qua lúc bị đuổi khỏi tập đoàn Tân Thảo, hắn đi tìm Bạch Khánh nhờ trả thù, Bạch Khánh nói muốn giao cho hắn một nhiệm vụ quan trọng.
Khi đó hắn đã cảm thấy ánh mắt của Bạch Khánh tràn đầy sát khí.
Cả lúc vừa rồi ở khách sạn Đế Đô, lúc Bạch Khánh nói muốn khiến hắn biến thành chó chết, hắn cũng có dự cảm chẳng lành.
Bây giờ nghĩ lại tất cả, Lưu Kỳ chỉ thấy sống lưng lạnh toát.
Thì ra Bạch Khánh nói tương kết tựu kế, cả nhiệm vụ quan trọng giao cho hắn chính là lấy mạng hắn.
“Không! Không thể như vậy được!”
“Chị gái tao là vợ của anh ta.
Sao anh ta có thể giết tao được?”
“Chúng mày đang đùa tao đúng không? Sao anh rể của tao có thể giết tao được?”
Lưu Kỳ kích động gào thét ầm ĩ.
Lúc này, xe đã đi vào bãi tha mã.
Lưu Kỳ nhìn thấy cảnh vật ngoài cửa sổ, hai chân lập tức nhũn ra.
“Ông chủ bảo tao chuyển lời với mày, ông ấy nói mày sẽ không chết vô ích đâu”.
Vệ sĩ nhà họ Bạch đột nhiên rút súng ra, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu Lưu Kỳ.
“Đừng! Đừng mà! Chắc chắn có hiểu nhầm gì đó, tao phải gọi điện thoại cho anh rể!”
Lưu Kỳ run rẩy lấy điện thoại.
“Đoàng!”
Tiếng súng vang lên.
Giữa trán Lưu Kỳ xuất hiện một lỗ máu, ngã lăn ra đất, chết không nhắm mắt.
Cùng lúc đó, Bạch Khánh đang ở trong khách sạn Đế Đô nhận được một tin nhắn.
Ông ta nhìn lướt qua, vẻ mặt bình thản cất điện thoại đi.
“Sao thế anh?”
Vợ của Bạch Khánh lên tiếng hỏi, vẻ mặt tươi cười dịu dàng.
Vừa nãy trông thấy Lưu Kỳ bị đánh, tuy bà ta rất đau lòng, thế nhưng Bạch Khánh đã nói chỉ cần Lưu Kỳ hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này sẽ cho hắn gia nhập Vương tộc họ Bạch, còn tìm cho hắn một người vợ là dòng chính nhà họ Bạch.
Hiện giờ, bà ta không hề hay biết đứa em trai duy nhất của mình đã chết.
Bạch Khánh cười đáp: “Tin nhắn rác của tổng đài thôi”.
Trong mắt ông ta lóe lên sát khí rồi nhanh chóng biến mất nhưng vẫn bị Dương Thanh bắt gặp.
Dương Thanh rất ngạc nhiên, rõ ràng vừa rồi Bạch Khánh sinh ra sát khí với vợ mình.
Cả lúc Bạch Khánh tát Lưu Kỳ trước mặt mọi người, trong mắt vợ của ông ta có chút không đành lòng.
Đương nhiên, Dương Thanh cũng chỉ thấy hiếu kỳ mà thôi.-z- Anh không hứng thú với chuyện riêng của Vương tộc họ Bạch.
Bấy giờ, đám cưới cũng kết thúc.
Mã Siêu đã mời rượu xong, khách khứa cũng ra về gần hết.
“Được rồi, chúng tôi cũng phải về đây”.
Bạch Khánh liếc nhìn đồng hồ, đứng dậy cười nói.
Trước khi đi, ông ta còn hiền từ nhìn Tiêu Tiêu nói: “Ông Bạch phải đi rồi.
Trước