Dương Thanh hơi híp mắt, không ngờ đối phương lại là anh ruột của Quan Hồng Vĩ.
Hôm qua Quan Hồng Vĩ và chú Đức mới tự sát, hôm nay Quan Hồng Nghị lại đích thân đến đòi người rồi.
Quan Hồng Vĩ xếp thứ hai trong mấy đứa con trai của Quan Vương.
Quan Hồng Nghị tự xưng là anh trai ruột của Quan Hồng Vĩ, nghĩ cũng biết thân phận của ông ta rồi.
Con trai trưởng của Quan Vương, người thừa kế hợp pháp nhất của Vương tộc họ Quan.
"Tìm tôi đòi người?"
Dương Thanh cười giễu: "Sợ là ông đến nhầm chỗ rồi".
"Cậu định tiếp tục giấu diếm sao?"
Quan Hồng Nghị dường như không bất ngờ với câu trả lời của Dương Thanh, trên mặt vẫn tươi cười rạng rỡ: "Nếu tôi đã đến tìm cậu đương nhiên là có đủ bằng chứng chứng minh bọn họ đều đang ở trong tay cậu".
"Tôi biết cậu Thanh rất lợi hại, dễ dàng đàn áp cả cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ, nhưng như vậy thì sao?"
"Đâu phải tất cả bạn bè của cậu Thanh đều có thể dễ dàng đánh bại cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ như cậu đúng không?"
Ầm!
Quan Hồng Nghị vừa dứt tiếng, một luồng sát khí bùng nổ từ trên người Dương Thanh.
"Bụp!"
Một giây sau, bóng dáng Dương Thanh đã lao tới trước mặt Quan Hồng Nghị, giơ tay tóm cổ đối phương.
Lúc này hơi thở trên người Quan Hồng Nghị đột nhiên bộc phát, cũng là hơi thở của cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ, cố gắng chống lại Dương Thanh.
Chỉ là khi ông ta dự định tránh thoát tay của Dương Thanh thì lại khiếp sợ phát hiện sức mạnh của Dương Thanh lại khủng bố như vậy, thậm chí với thực lực Vương Cảnh sơ kỳ của ông ta cũng không cách nào thoát được.
"Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ giấu diếm việc gì.
Bây giờ tôi có thể nói cho ông biết em trai của ông Quan Hồng Vĩ đã chết rồi!"
"Ngoài Quan Hồng Vĩ ra còn có chú Đức cao thủ Vương Cảnh của Vương tộc hị Quan cũng chết rồi!"
"Người sống sót duy nhất chính là Quan Hân nhưng cô ta đã phạm tội chết, tôi không cho phép bất kỳ ai mang cô ta đi".
Vẻ mặt Dương Thanh toát ra sát khí, nhìn chằm chằm Quan Hồng Nghị nói.
Anh không hề giấu diếm về cái chết của Quan Hồng Vĩ và chú Đức.
Với thực lực của Vương tộc họ Quan có thể dễ dàng điều tra rõ những việc này.
Mặc dù không tìm được bằng chứng nhưng vẫn có thể chắc chắn cái chết của Quan Hồng Vĩ và chú Đức là do Dương Thanh gây ra.
"Ầm!"
Dương Thanh tiện tay ném đi, thân thể của Quan Hồng Nghị bay ra xa mười mấy mét, va mạnh vào một thân cây liễu.
Hơi thở Vương Cảnh sơ kỳ của ông ta trong nháy mắt trở nên ủ rũ.
Ông ta giãy dụa bò dậy từ trên mặt đất, lau vết máu nơi khóe miệng, nụ cười trên mặt đã biến mất, khi ngẩng đầu nhìn Dương Thanh trong mắt chỉ còn lại vẻ nghiêm trọng và ngạc nhiên.
"Rốt cuộc cậu là ai?"
Quan Hồng Nghị lên tiếng hỏi.
"Tôi là người mà Vương tộc họ Quan không thể đụng vào!"
Vẻ mặt Dương Thanh ngạo nghễ nhìn Quan Hồng Nghị lạnh lùng nói: "Tôi có thể giao thi thể Quan Hồng Vĩ và chú Đức cho ông, nhưng còn Quan Hân, cô ta đã sắp xếp người ám sát em gái tôi cho nên cô ta nhất định phải chết!"
"Là cậu đã giết Quan Hồng Vĩ và chú Đức?"
Quan Hồng Nghị lại hỏi, dường như không hề quan tâm đến sống chết của Quan Hân.
"Quan Hồng Vĩ là tự sát bằng súng, còn chú Đức là đập đầu tự sát, Quan Hân tạm thời không chết, nhưng cách cái chết cũng không xa".
Dương Thanh không hề giấu diếm.
Dù là Quan Hồng Vĩ hay chú Đức, vết thương của bọn họ đều rất rõ ràng, với năng lực của Vương tộc họ Quan, không khó để tìm ra nguyên nhân cái chết của bọn họ.
Quan Hồng Nghị hít sâu một hơi: "Chết hết rồi sao?"
Dương Thanh không lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Quan Hồng Nghị.
Tuy đối phương cũng là người của Vương tộc họ Quan, nhưng dù sao cũng không có xung đột trực tiếp với anh, cũng không có thù không đội trời chung gì.
"Tôi muốn mang thi thể của họ về Vương tộc họ Quan, nhưng tôi cũng muốn dẫn cháu gái Quan Hân của tôi về cùng!"
Quan Hồng Nghị bỗng thốt lên, thái độ cực kỳ hung hăng, dường như không hề sợ Dương Thanh dưới con nóng giận sẽ giết chết ông ta.
Dương Thanh híp mắt: "Ông không hiểu ý tôi sao?"
Quan Hồng Nghị gật đầu: "Tôi hiểu rất rõ ý của cậu Thanh, Quan Hân tìm người ám sát em gái của cậu quả thật rất quá đáng nhưng theo tôi biết cô gái kia vẫn chưa chết".
"Tuy Quan Hân có tội nhưng cũng không đáng tội chết!"
"Em trai tôi chỉ có một đứa con gái này, bây giờ em trai cũng đã chết, mặc kệ thế nào, Quan Hân cũng là cốt nhục duy nhất trên đời này của em tôi, tôi nhất định phải bảo vệ con bé".
Quan Hồng Nghị gằn giọng nói: "Rốt