Cảnh tượng này quá đột ngột.
Mãi đến khi Quan Chính Sơn bị một trăm người đàn ông vạm vỡ bao vây, mọi người mới hoàn hồn.
Bọn họ không ngờ những người này thật sự tới đối phó với nhà họ Quan, đúng là khó tin.
Quan Chính Sơn càng khiếp sợ hơn.
Một trăm khẩu súng trường đều chĩa thẳng vào một mình ông ta.
Ông ta đường đường là chủ nhà họ Quan, đã bao giờ bị người ta chĩa súng vào mình?
Mà còn là một trăm khẩu súng chĩa vào đầu.
"Các người là ai? Sao lại tự tiện xông vào nhà họ Quan?", Quan Chính Sơn cố giả vờ bình tĩnh nhưng giọng nói run rẩy lại không thể che giấu được nỗi sợ trong lòng ông ta.
Đúng lúc này, người đàn ông dẫn đầu đi tới, lạnh lùng nói: "Chúng tôi nhận được tố cáo nhà họ Quan sử dụng súng ống cấm, bây giờ chứng cứ đã rõ ràng, ông còn muốn ngụy biện nữa sao? Tất cả người nhà họ Quan đi theo chúng tôi một chuyến".
Mọi người trợn tròn mắt.
Nhiều người đàn ông vạm vỡ được điều động tới đây một cách đột ngột, họ không chỉ muốn dẫn Quan Chính Sơn đi mà còn muốn dẫn tất cả người nhà họ Quan đi hết.
Vậy là có chuyện lớn sắp xảy ra rồi!
Nghe người đàn ông dẫn đầu nói vậy, cả người Quan Chính Sơn mềm nhũn, ngồi phịch dưới đất, gương mặt đờ đẫn: "Sao có thể như vậy được?"
Gia tộc đứng đầu như nhà họ Quan đều có đội bảo vệ riêng, nhiều năm qua chưa từng xảy ra sự cố gì, hôm nay lại bị nhiều người bao vây như vậy.
Ông ta không ngốc.
Đây là có người muốn phá hủy nhà họ Quan.
Sau một lát, Quan Chính Sơn mới dần hoàn hồn.
Khi lại nhìn về phía Dương Thanh, trên mặt ông ta đầy vẻ tang thương và bệnh tật.
"Rốt cuộc cậu là ai?", Quan Chính Sơn tuyệt vọng.
Cho dù chết, ông ta cũng muốn chết được rõ ràng.
Mặc dù ông ta không muốn tin sự xuất hiện của những người này có liên quan tới Dương Thanh, nhưng sự thật là vậy, ông ta chỉ có thể chấp nhận số phận.
Nhưng Dương Thanh lại cười với vẻ vô hại: "Bây giờ chuyện tôi là ai có quan trọng nữa không?"
"Cậu tha cho nhà họ Quan đi, sau này nhà họ Quan sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu", Quan Chính Sơn nhanh chóng bình tĩnh lại.
Dương Thanh chợt cười: "Chẳng lẽ ông cho rằng tôi mời những người này tới à? Cho dù tôi nói là đúng, ông có tin không?"
Quan Chính Sơn sửng sốt.
Chẳng lẽ không phải là cậu ta?
Nhưng nếu không phải cậu ta, lại có thể là ai chứ?
"Ông chủ Quan, cái này gọi là gieo gió gặt bão đấy.
Ông vẫn nên ngoan ngoãn tiếp nhận điều tra đi.
Tôi tin, nếu các người không có vấn đề gì, chính quyền sẽ không làm khó các người.
Nhưng nếu các người có vấn đề, vậy tự cầu phúc cho mình đi!"
Dương Thanh mỉm cười nhìn về phía người đàn ông dẫn đầu: "Lãnh đạo, tôi nói không sai chứ?"
"Đó là lẽ đương nhiên!"
Được Dương Thanh gọi là lãnh đạo, người đàn ông dẫn đầu run rẩy nhưng không dám để lộ ra, chỉ có thể quát: "Dẫn đi!"
Tất cả người nhà họ Quan kể cả Quan Chính Sơn đều bị dẫn đi.
Người đàn ông dẫn đầu đột nhiên nhìn lướt qua mọi người ở đó, gương mặt lạnh lùng nói: "Tất cả chuyện xảy ra tối nay đều là chuyện cơ mật của chúng tôi.
Chúng tôi đã biết rõ thân phận của từng người ở đây.
Nếu có ai dám để lộ chuyện nhà họ Quan ra ngoài đều sẽ bị xử phạt theo tội phản quốc".
Anh ta vừa dứt lời đã nhanh chóng rời đi.
Trong sảnh tiệc rộng lớn, mọi người đều sợ hãi.
Tội phản quốc là tội lớn, sẽ liên lụy tới chín họ đấy.
Ai cũng biết, sau tối nay, Giang Hải không còn nhà họ Quan nữa.
Nhà họ Quan bị hủy diệt thế nào cũng sẽ trở thành một câu đố ở Giang Hải.
Chẳng qua trong lòng mọi người đều có một nghi ngờ rất lớn, rốt cuộc là ai gọi người tới bắt đám người nhà họ Quan đi?
Chẳng lẽ là chàng trai trẻ kia sao?
Rất nhiều người đều nhìn Dương Thanh.
Khi bố con Vương Hoằng Nghiệp và Vương Kiện thấy Dương Thanh nhìn về phía mình, cả người đều run rẩy.
"Bịch!"
Hai bố con đều quỳ dưới chân Dương Thanh.
Vương Hoằng Nghiệp cố cầu xin: "Cậu Dương, trước đây thằng con không ra gì nhà tôi đã đắc tội nhiều với cậu, tôi xin nhận lỗi với cậu, mong cậu tha cho nhà họ Vương chúng tôi".
"Anh Thanh, tôi biết sai rồi, cũng không dám động tới anh nữa.
Anh cứ xem tôi như như con sâu cái kiến, bỏ qua cho tôi đi!", Vương Kiện cũng run rẩy nói.
Nhà họ Vương vất vả lắm mới móc nối được quan hệ với nhà họ Quan, bây giờ tất cả chi