Chiến Thần Ở Rể

973: Vốn Không Phải


trước sau


Vào giờ phút này, hai vệ sĩ vừa bị cướp súng đều sợ ngày người, có vẻ không dám tin.
Họ đang cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Còn hai vệ sĩ khác thì lập tức chĩa súng vào đầu Mã Siêu nhân cơ hội này.

“Đứng im!”
Tuy hai vệ sĩ kia mới là người cầm súng nhưng tay họ lại khẽ run rẩy.
Vương tộc họ Quan đã yên bình quá lâu, mấy chục năm nay, không ai dám xông vào Vương phủ họ Quan hết.
Những vệ sĩ này đều chưa trải qua tai họa lớn nào, còn cảm thấy tự mãn vì được làm vệ sĩ của Vương tộc họ Quan.
Giờ bỗng dưng gặp được người lợi hại như Mã Siêu, họ sợ hãi cũng là điều dễ hiểu.
Mã Siêu ngó lơ hai khẩu súng đang chĩa vào đầu mình, tiện tay ném hai khẩu súng mà mình vừa phá hỏng ra chỗ khác.

“Không được nhúc nhích!”
Hai vệ sĩ cầm súng tức giận quát, tay run rẩy, định bóp “Rầm!” “Rầm!”
Mã Siêu không thèm quan tâm đến hai vệ sĩ đang cầm súng, liên tục đẩm hai phát, khiến hai vệ sĩ vừa bị cướp súng bay ngược ra sau.
Trong số năm vệ sĩ của tiểu đội tuần tra, đội trưởng đã bị anh ta đánh bay, hôn mê bất tỉnh.
Bây giờ anh ta đã giải quyết thêm hai vệ sĩ nữa.
Chỉ còn hai vệ sĩ đang cầm súng mà thôi.

"Nổ súng đi!”
Một vệ sĩ trong đó lập tức hồ lên, lấy hết can đảm để bóp cò súng.


“Đoàng đoàng đoàng!”
Tiếng súng lập tức vang lên.
Nhưng khi thấy đồng bọn của mình bị Mã Siêu giải quyết trong nháy mắt, bàn tay cầm súng của họ đã run rẩy.

Ngay trước khi họ nổ súng, Mã Siêu đã vọt tới với tốc độ nhanh như chớp.
Khi tiếng súng vang lên, anh ta đã xuất hiện sau lưng hai vệ sĩ rồi.

“Người đâu mất rồi?”
Hai vệ sĩ vẫn chưa nhận ra Mã Siêu đã xuất hiện sau lưng mình, họ nhìn nhau với vẻ mặt sợ hãi.
Nhưng họ vừa dứt lời, một luồng sát khí mạnh mẽ đã bùng nổ sau lưng họ.

"Cop!"
Mã Siêu giữ chặt lấy đầu họ rồi đập mạnh, hai vệ sĩ lập tức đập đầu vào nhau rồi ngã lăn ra đất.
Tất cả những chuyện này chỉ diễn ra trong nháy mắt, sau khi giải quyết xong năm người, Mã Siêu biến mất ngay.
Sau khi tiếng súng hồi nãy vang lên, có lẽ tất cả vệ sĩ trong Vương tộc đã bắt đầu tìm kiếm anh ta rồi.
Cùng lúc đó, trong một căn biệt thự cổ, một người trung niên đang chuẩn bị tiến vào giấc ngủ bỗng bật dậy khỏi giường.

“Có chuyện gì thế?”
Ông ta lạnh lùng hỏi.
Tiếng súng hồi nãy rất rõ, không riêng gì ông ta, chắc hẳn mọi người trong Vương phủ họ Quan đã nghe thấy hết rồi.
Ông ta vừa dứt lời, một bóng người lập tức bước ra khỏi bóng tối: “Đại vương tử, hồi nãy có người xông vào Vương phủ họ Quan, đội vệ sĩ đang đi tuần tra đã bị tiêu diệt rồi, bây giờ tất cả vệ sĩ của Vương phủ họ Quan đều đang tìm kiếm hẳn”.
Ở Vương phủ họ Quan, chỉ có một người được gọi là
Đại vương tử, đó chính Quan Hồng Nghị.
Nghe thấy thế, Quan Hồng Nghị nhíu mày: “Dám đến Vương phủ họ Quan để giết người, đúng là không biết sống chết”.
Không hiểu sao, ông ta bỗng cảm thấy bất an.
Một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong đầu ông ta, chính là Dương Thanh.
Ông ta là cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ, đã được xem như thiên tài võ thuật.
Nhưng khi đến Yến Đô, dùng Quan Duyệt để uy hiếp Dương Thanh, cứu Quan Hân ra ngoài, ông ta lại bị Dương Thanh nằm cổ, không thể phản kháng.
Theo ông ta thấy, chắc hẳn Dương Thanh đã đến Vương Cảnh trung kỳ rồi.
Cao thủ Vương Cảnh trẻ tuổi như thế sẽ có tương lai không thể đo lường, quan trọng nhất chính là Vương tộc họ Quan còn đắc tội với người ta.
Hôm qua ông ta vừa cứu Quan Hân, hôm nay đã có cao thủ xông vào Vương phủ họ Quan.
Đúng là hơi trùng hợp.
Dù sao bao năm qua, ông ta chưa từng thấy ai dám xông vào Vương phủ họ Quan hết.

“Đại vương tử đừng lo, tôi đã cử người đi bắt hung thủ rồi.

Sau khi hành động xong, hắn đã biến mất, chắc chắn hắn cũng không quá mạnh, bằng không hẳn sẽ không lựa chọn co đầu rụt cổ như thế

đâu”.

Thuộc hạ nói.
Quan Hồng Nghị gật nhẹ đầu: “Tôi hy vọng sẽ nghe được tin tốt trong mười phút nữa”.

“Vâng!”
Thuộc hạ đáp rồi quay người rời đi.
Bây giờ đã hơn 12 giờ đêm, Quan Hồng Nghị vừa bị đánh thức không ngủ lại được nữa.
Ông ta đứng bên cửa sổ của biệt thự, ngắm nhìn cảnh đêm ở Vương phủ họ Quan.
Nhưng ông ta không hề có tâm trạng để thưởng thức cảnh đẹp, chỉ thấy hơi lo.
Sau khi chạm mặt với Dương Thanh hôm qua, ông ta đã nhận ra người thanh niên này không đơn giản, nhưng ông ta bắt buộc phải đối đầu với anh để bảo vệ Quan Hân.
Thật ra ngay từ khi rời khỏi Yến Đô, ông ta đã ý thức được rồi.
Đắc tội với một cao thủ Vương Cảnh mới hai bảy hai tám tuổi không phải một lựa chọn sáng suốt.
Nhưng Quan Hồng Vĩ và chủ Đức đã bị Dương Thanh ép chết, Dương Thanh và Vương tộc họ Quan chỉ có thể là kẻ thù.

“Hy vọng người xông vào Vương phủ họ Quan không phải cậu!”
Một lúc lâu sau, Quan Hồng Nghị mới lên tiếng rồi quay người về giường, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Nhưng lúc này đã được mười phút, vẫn chưa có tin tức tốt gì.
Chuyện này khiến ông ta càng thêm bất an.

“Đại vương tử, không xong, lại có thêm hai tiểu đội tuần tra bị tiêu diệt!”
Đúng lúc này, thuộc hạ vừa rời đi lại chạy vào, bối rối “Sao cơ? Có thêm hai tiểu đội tuần tra bị tiêu diệt á?”
Sắc mặt Quan Hồng Nghị thay đổi hẳn.
Thuộc hạ vội gật đầu: “Tiểu đội tuần tra bị tiêu diệt đều được võ trang đầy đủ, luôn mang theo súng, thực lực võ thuật cũng rất mạnh”.

“Bây giờ tất cả vệ sĩ trong Vương phủ họ Quan đã hành động, nhưng vẫn không thể tìm thấy đối phương.

“Chắc hẳn cảnh giới võ thuật của đối phương rất cao, những tiểu đội tuần tra từng đối đầu với hắn đều bị tiêu diệt, không kiên trì nổi một phút”.


“Có lẽ đối phương đã đạt đến Vương Cảnh rồi!” nói.
Lời thuộc hạ nói khiến sắc mặt Quan Hồng Nghị vô cùng khó coi.
Ông ta đang lo Dương Thanh sẽ tới đây, bây giờ câu trả lời của thuộc hạ đã khiến ông ta gần như chắc chắn, người xông vào Vương phủ họ Quan đêm nay chính là Dương Thanh rồi.

“Mau đi mời đại sư Hồ đi!”
Quan Hồng Nghị chợt nói.

“Đại vương tử, có nhất thiết phải thể không ạ?”
Thuộc hạ kinh ngạc nói: “Đại sư Hồ là cao thủ Vương Cảnh trung kỳ, cho dù thực lực của hung thủ mạnh đến mấy thì cũng chỉ cỡ Vương Cảnh sơ kỳ mà thôi, nếu mời đại sư Hồ thì có thành chuyện bé xé ra to không ạ?” “Câm miệng!”
Quan Hồng Nghị tức giận quát: “Bảo cậu đi mời đại sư Hồ thì cứ đi đi, sao phải nói nhảm lắm thế?”
Thuộc hạ giật mình, vội nói vâng rồi quay người rời đi.

“Dương Thanh ơi Dương Thanh, cậu không nên tới Vương phủ họ Quan, nhưng nếu đã đến rồi thì đừng đi nữa!”
Trong mắt Quan Hồng Nghị xuất hiện vẻ lạnh lùng.
Tuy ông ta lo Dương Thanh sẽ đến Vương phủ họ Quan, nhưng sau khi xác định đó là Dương Thanh, ông ta lại thấy hơi hưng phấn.
Dương Thanh đã trở thành mối đe dọa với ông ta, nếu không tiêu diệt anh thì ông ta khó mà yên tâm được.
Vương phủ họ Quan có vô số cao thủ, đừng nói là Vương Cảnh trung kỳ, ngay cả cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong cũng đừng hòng chạy trốn khỏi đây.
Nhưng sao ông ta biết, người đang xông vào Vương phủ họ Quan vốn không phải Dương Thanh chứ?
- ---------------------------.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện