Sau khi Dương Thanh rời đi, Đổng Chiêm Cương mới gọi điện thoại.
“Ông Phùng, hôm nay Hoàng tộc họ Vũ và Vương tộc họ Quan tổ chức đính hôn, cô gái họ Quan phải liên hôn là đồ đệ của cậu Thanh”.
Đổng Chiêm Cương lập tức báo cáo: “Vừa nãy cậu Thanh đã một mình đi tới Vương phủ họ Quan”.
“Cứ theo ý cậu ấy, mọi chuyện đã có tôi!”
Một câu nói đơn giản của ông Phùng khiến Đổng Chiêm Cương vô cùng kinh hãi.
Mấy chục giây sau khi ông Phùng cúp máy, ông ta mới dần lấy lại tinh thần.
“Xem ra ông Phùng xem trọng cậu Thanh hơn mình nghĩ rất nhiều”.
Đổng Chiêm Cương thấp giọng lẩm bẩm.
Ông ta biết rõ thân phận và địa vị của ông Phùng.
Có thể nói ông Phùng chỉ cần giậm chân một cái, cả Chiêu Châu đều sẽ chấn động.
Người nắm giữ quyền lực khổng lồ như ông cụ lại gửi gắm kỳ vọng rất lớn vào Dương Thanh, quả thực khiến người ta không thể tưởng tượng.
Nhưng nghĩ tới những gì Dương Thanh đã làm cho Chiêu Châu, Đổng Chiêm Cương có thể hiểu được.
Ông ta thôi không suy nghĩ lung tung nữa, rời khỏi khách sạn chạy tới nhà của thần y Phùng.
Hôm nay Vương phủ họ Quan rất náo nhiệt, khắp nơi giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng phấn khởi.
Không một ai nhắc tới chuyện tối qua Mã Siêu giết Quan Hân, tựa như chưa từng xảy ra chuyện này.
Trong một căn biệt thự cổ điển của Vương phủ họ Quan, một cô gái trẻ tuổi đang ngồi trước bàn trang điểm, sau lưng là cả một đội thợ make up hùng hậu.
Cô ta giống như con rối, mặc cho thợ make up tô vẽ lên mặt mình.
“Cô Duyệt có hài lòng với cách trang điểm này không?”
Một lúc lâu sau, một thợ make up bỗng lên tiếng hỏi.
Cô ta rất hài lòng với kiệt tác của mình, nhưng vẻ mặt u buồn của Quan Duyệt khiến cô ta thấy uể oải.
“Dù không trang điểm tôi cũng hài lòng”.
Quan Duyệt đáp, vẻ mặt buồn bã.
Cô ta là con riêng của Vương tộc họ Quan, không có quyền lựa chọn.
Hiện giờ cô ta có giá trị lợi dụng, Vương tộc mới nhớ đến cô ta.
“Cô Duyệt có sắc đẹp trời ban, dù là mặt mộc cũng là mỹ nữ”.
Thợ make up mỉm cười che giấu sự bối rối.
“Xong chưa? Nếu đã xong, các người có thể đi được rồi”.
Quan Duyệt bình thản nói.
Ngay sau đó, đội make up lập tức rời đi.
Thoáng chốc, trong căn biệt thự rộng lớn chỉ còn một mình cô ta.
Cô ta gian nan đứng dậy lết người tới giường.
Khoảng cách vài mét ngắn ngủi, cô ta lại phải dùng rất nhiều sức lực để di chuyển.
Vết thương sau lưng do chắn đạn cho Dương Thanh vẫn chưa khỏi.
Bây giờ chỉ cần đi vài bước, cô ta cũng rất mất sức.
Nhưng đây chính là sự tàn khốc của Vương tộc.
Người như cô ta chỉ có thể trở thành vật hy sinh, không còn lựa chọn nào khác.
“Sư phụ, anh đừng đến đây!”
Quan Duyệt ngồi lên giường, ánh mắt tràn ngập lo âu.
Tâm trạng của cô ta rất phức tạp, lo Dương Thanh tìm tới, Vương tộc họ Quan sẽ không tha cho anh.
Nhưng cũng hi vọng anh có thể tới dẫn mình rời khỏi gia tộc máu lạnh này mãi mãi.
Trong người cô ta mang dòng máu của Vương tộc họ Quan nhưng cô ta không hề có chút tình cảm gì với gia tộc, ngược lại cảm thấy căm hận.
Cô ta chỉ biết, ơn sinh thành không bằng ơn dưỡng dục.
“Cô chuẩn bị xong chưa?”
Đúng lúc này, một cô gái trẻ tuổi mặc váy dài đi vào, lạnh lùng hỏi Quan Duyệt.
Quan Duyệt hờ hững nhìn đối phương: “Chuẩn bị xong rồi hay chưa thì đã sao?”
Cô gái mặc váy dài lập tức cau mày, hừ lạnh nói: “Cô đừng không biết tốt xấu.
Được gả vào Hoàng tộc họ Vũ là vinh hạnh của cô”.
“Cô biết trên đời này có bao nhiêu người muốn được gả vào Hoàng tộc không?”
“Vũ Tử Khai là con trai của chủ nhân nhánh hai Hoàng tộc họ Vũ, Vũ Ninh.
Một khi gả vào nhà bọn họ, cô sẽ là mợ chủ của nhánh hai Hoàng tộc họ Vũ.
Nếu không nhờ tôi, cô sẽ được may mắn như vậy sao?”
Quan Cầm ngạo nghễ nói.
Lần này Vương tộc họ Quan có thể liên hôn với Hoàng tộc họ Vũ cũng là nhờ cô ta giật dây.
Bà ngoại cô ta là con gái của Vũ Hoàng, ông ngoại cũng là người của gia tộc hàng đầu Hoàng thành Vũ.
Trong Hoàng tộc họ Vũ, cô ta chỉ là người ngoài, nhưng lại được coi trọng ở Vương tộc họ Quan.
Bình thường cô ta thường xuyên tiếp xúc với dòng chính