Chiến Thần Phong Vân

Mệnh lệnh do Thần Soái tự tuyên bố


trước sau

Đội trưởng Lưu cảm thấy kinh ngạc, Ông ta đâu có tư cách được tướng quân tự mình gọi điện tới.

Ông ta liền cung kính trả lời.

Nghe điện thoại xong, cả người Đội trưởng Lưu run lên rồi sau đó cơ thể sợi mì mềm oặt gục xuống đất.

Chiếc điện thoại rơi xuống đất vỡ tan tành.

Khuôn mặt ông ta đầy tuyệt vọng.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Lão Phật Gia và Trùng Gia sốt ruột hỏi.

Giọng Đội trưởng Lưu run run dữ dội “Vừa rồi đích thân Thần Soái ra lệnh đuổi tôi ra khỏi quân đội.”

Cái gì!

Lão Phật Gia và Trùng Gia choáng váng tại chỗ.

“Đây chắc chắn là tin giải” Lão Phật Gia nhanh chóng bình tĩnh trở lại: “Mộ trưởng nho nhỏ như cậu sao có thể kinh động động tới Thần Soái!

“Đúng vậy, đúng vậy” Trùng Gia cũng tỉnh táo lại: “Trừ phi họ Diệp kia quen biết Thần Soái, nếu không thì loại chuyện nhỏ như vậy.

không thể tới tai Thần Soái.”

“Nếu Diệp Huyền Tân thật sự biết Thần Soái thì sao còn cố gắng hết sức để đối phó với nhà họ Liễu và nhà họ Diệp?”

“Cho nên tin tức này chắc chắn là giả.”

Đội trưởng Lưu nói: “Không thể giả được.”

“Cuộc gọi vừa rồi chính do Tướng quân Trấn Đô tự gọi tới”

Cái gì!

Sắc mặt của Lão Phật Gia và Trùng Gia đột nhiên tái đi Chỉ có một lời giải thích cho chuyện này, Diệp Huyền Tân thực sự biết Thần Soái!

Lão Phật Gia cảm thấy đầu óc mê man, ông ta xoay người chậm rãi ngồi trở lại ghế.

Diệp Huyền Tân thật sự biết Thần Soái cho nên nếu là kẻ thù của cậu ta thì không phải là tìm chết sao?

Trong lúc tuyệt vọng, Trùng Gia đột nhiên vỗ đầu nói: “Tôi nhớ rồi”.

“Mẹ nó tên họ Diệp kia thật sự quen biết Thần Soái.”

“Khi chúng tôi đi bắt Diệp Huyên Tân, tôi nhìn thấy một chiếc Buza L5 đi ngang qua con đường bên cạnh nó.”

“Nếu tôi đoán không nhần thì người ngồi trong xe nhất định là Thần Soái.”

“Có lẽ Thần Soái vô tình nhìn thấy cảnh này liền tự mình hạ lệnh.”

Lời nói của Trùng Gia rất logic và đáng tin cậy, Nỗi tuyệt vọng của Lão Phật Gia và Đội trưởng Lưu từ từ thả lỏng.

Lão Phật Gia thở dài: "Thì ra là vậy. Đây chỉ là một sự trùng hợp.”

"Vừa rồi tôi suýt chút nữa tin rằng Diệp Huyền Tần thật sự là biết Thần Soái, thật là rất nực cười!”

"Quên đi, để tôi tự mình
đi một chút.”

"Bây giờ nhà Thượng Quan gia đang ủng hộ tôi, cho dù chuyện tôi là chủ nhân của Tam giác vàng bị vạch trần thì nhà Thượng Quan cũng có cách giải quyết cho tôi, vậy tại sao tôi phải sợ một Diệp Huyện Tân chứ?” Trùng Gia thận trọng nói: "Ông chủ, tôi muốn nói, đó chỉ là thi thể của một người làm nhà Thượng Quan, ngài không cần lo lắng về chuyện đó.”

“Không cần ngài tự mình ra tay? Nếu cậu ta không cho thì chúng ta cũng không cần”

Lão Phật Gia nói: “Ông nói sai rồi”

“Đây là nhiệm vụ do nhà Thượng Quan đích thân giao cho ta. Nếu ta không thể hoàn thành thì chẳng phải chứng tỏ ta không có năng lực sao?”

“Sau này nhà Thượng Quan sẽ không sử dụng ta nữa”

Trùng Gia gật đầu.

Đội trưởng Lưu lại hỏi: ‘Lão Phật Gia, tôi… tôi nên làm gì bây giờ?”

“Thần Soái đích thân loại bỏ tôi khỏi quân đội, tương lai của tôi đã bị hủy hoại.”

Lão Phật Gia liếc nhìn Đội trưởng Lưu, Trong mắt ông ta lộ ra tỉa muốn giết người.

Đội trưởng Lưu đã bị vút bỏ, không còn giá trị sử dụng.

Hơn nữa, nếu Thần suất đào sâu vào.

chuyện này thì cuối cùng có thể điều tra ra bản thân mình.

Không thể giữ người này lại Ông ta hít một hơi thật sâu nói: “Tôi sẽ giới thiệu cậu cho một người, cậu hãy đi gặp người kia để tránh đi một thời gian.”

Được!

Đội trưởng Lưu sẵn sàng đồng ý.

Lão Phật Gia dẫn Đội trưởng Lưu vào một căn phòng bí mật…

Một phút sau, Lão Phật Gia bước ra ngoài Tay ông ta bê bết máu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện