*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Độc Lang, Sát Lang, Bất Chí, ông Sở, ông thôn trưởng, chiến thần Côn Luân chia nhau mai phục từng phương.
Đội hình phòng thủ này không thể nói là không lớn.
Một bóng đen lặng lẽ đi đến cửa bệnh viện, người nọ nhìn xung quanh thấy không có ai bèn lén lút đi vào bệnh viện.
Bóng đen này chính là Âm Tam Nhi.
Âm Tam Nhi tự thấy không ai phát hiện ra anh ta.
Nhưng trên thực tế, khi anh ta vừa đặt chân đến thì mắt trăm gián điệp trong bóng tối đã nhìn chằm chằm anh ta.
Chỉ là một con hàng tầm thường thì sao có thể thoát khỏi ánh mắt của mấy trăm Gián điệp Bắc Cương.
Thế nhưng, cả đám nghe theo lệnh của Diệp Huyền Tần nên cũng không hành động thiếu suy nghĩ mà trước tiên báo cáo tình hình cho anh biết.
Độc Lang hỏi: “Anh à, vừa nãy có một người lên la lén lút đi vào bệnh viện, hành tung khả nghi, xin chỉ thị.”Diệp Huyền Tần hít một hơi thật sâu: "Hi vọng là "thư kí Quỳnh” tìm tới. Cho anh ta vào.”
Được!
Tắt bộ đàm, Diệp Huyền Tần không yên tâm để ba cô gái với Diệp Niệm Quân ở trong phòng ngủ nên chuẩn bị gọi mọi người đến phòng khách.
Anh đẩy cửa, bước vào phòng ngủ.
Cửa phòng không khóa bởi lỡ như ba cô gái có gặp nguy hiểm thì Diệp Huyền Tần cũng có thể nhanh chóng chạy vào.
Anh khẽ gọi một tiếng: “Dậy đi em, đừng ngủ nữa."
Sao thế?
Từ Lam Khiết ngái ngủ hỏi.
Diệp Huyền Tần trả lời: "Có chút chuyện, mọi người mau đến phòng khách đi.”
Được!
Vừa nghe “có biến”, ba cô gái nhanh chóng tỉnh táo, họ luống cuống tay chân đi vào phòng khách.
Diệp Niệm Quân vẫn chưa tỉnh giấc cũng bị Từ Lam Khiết ôm theo,
Diệp Huyền Tần phủ chăn ngay ngắn lên giường rồi trốn vào một góc khuất trong phòng.
Trong phòng chỉ bật một đèn ngủ nhỏ, ánh sáng hiu hắt. Lúc này đây, Diệp Huyền Tần nín thở, hòa mình vào trong đêm tối, khó ai có thể phát hiện ra anh.
Không bao lâu sau, cửa sổ phòng ngủ có tiếng sột soạt vang lên, rõ ràng là có người trèo vào.Khoảng chừng ba phút sau, một bóng đen xuất hiện bên cửa sổ, người nọ cảnh giác nhìn xung quanh, xác nhận không có gì khác thường mới nhảy vào trong phòng.
Trông thấy bóng đen này thì trong lòng Diệp Huyền Tần cảm thấy rất thất vọng.
Hình dáng này rõ ràng là đàn ông, cũng không phải “thư
kí Quỳnh” mà anh đang chờ.
Tuy nhiên anh cũng chẳng hoàn toàn mất hi vọng. Lỡ như người này được “thư kí Quỳnh” phải tới thì sao?
Biết đâu anh sẽ tìm được ngọn nguồn vấn đề và tìm ra nơi của “thư kí Quỳnh” thì sao.
Sau khi Âm Tam Nhi chui vào thì anh ta không do dự móc ra một con dao và bổ nhào về phía giường, con dao trong tay điên cuồng đâm tới.
Nhưng chỉ vỏn vẹn ba nhát, anh ta liền vội vàng nhảy khỏi giường, vẻ mặt hoảng sợ tột độ.
Ba nhát dao khi nãy chỉ đâm vào không khí, điều đó có nghĩa là không có ai trên giường ngủ? Anh ta vén chăn lên, quả nhiên trên giường không có người.
Đáng chết, chắc chắn mắc bẫy rồi.
Tach!
Một tiếng động giòn giã vang lên.
Âm Tam Nhi kinh hoàng ngẩng đầu, nhìn về nơi phát ra tiếng.
Nơi góc khuất lóe lên ánh lửa, có người đốt điềuthuốc.
Theo ánh sáng của đầu thuốc cháy, gương mặt người đàn ông hiện ra.
Quả nhiên mắc bẫy rồi!
Rốt cuộc làm sao kẻ địch phát hiện ra được?
Chết tiệt!
Âm Tam Nhi bối rối trong chốc lát.
Nhưng anh ta nhanh chóng bình tĩnh trở lại: “Anh là ai?”
Diệp Huyền Tần đáp: “Mày muốn tìm ai?”
Âm Tam Nhi lên tiếng: “Diệp Huyền Trân
Diệp Huyền Tần nói: “Chúc mừng mày đã tìm đúng người.”
Âm Tam Nhi nói: “Tôi cũng khâm phục dũng khí của anh đó, thế mà vẫn dám thừa nhận.” “Có người muốn mạng của anh, tự anh ra tay hay để tôi tiễn anh một đoạn nhỉ?”
Diệp Huyền Tần lên tiếng: “Xin hỏi người muốn mạng của tao là ai?"
Âm Tam Nhi đùa con dao găm trong tay và nói: “Người chết thì không cần biết nhiều làm chi.”
Dứt lời, Âm Tam Nhi liền chạy về phía Diệp Huyền
Tân.
Diệp Huyền Tẫn không chút hoang mang, thậm chí anh còn bình tĩnh hút một hơi thuốc.
Đợi đến khi Âm Tam Nhi vọt tới trước mặt, cơ thể Diệp Huyền Tần thoắt một cái, quanh người lập tức