*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."A!"
Dương Vạn Minh hét thảm một tiếng, ôm cánh tay bị đứt ngồi xổm trên mặt đất, vô cùng đau đớn.
Từ Nam Huyên và Trình Hạ Vũ đã từng gặp qua cảnh tượng đẫm máu như này, trong, nhất thời bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, không dám mở mắt.
Dương Vạn Minh sắc mặt dữ tợn nhìn Âm Tam Nhi: "Âm Tam Nhi, cậu con mẹ nó... Ý câu là cái đéo gì!"
Âm Tam Nhi nói: "Dương gia, tôi rất tiếc phải thông báo với ngài rằng ngài không đủ tư cách làm chủ nhân của tôi. "Anh ấy, mới là chủ nhân của tôi!" Dứt lời, Âm Ta Nhi quỳ xuống trước Diệp Huyền
Tân.
Dương Vạn Minh và Lâm Vũ Minh lúc này mới nhận ra được, Âm Tam Nhi phản bội bọn họ.
Hóa ra, từ đầu đến cuối, bọn họ đều bị Âm Tam
Nhi lừa gạt.Dương Vạn Minh tức giận liên tục khạc ra máu, đánh chết anh ta cũng không nghĩ đến, Âm Tam Nhi, người mà anh ta luôn tâm sự riêng, cuối cùng lại phản bội anh ta.
Diệp Huyền Tần ngồi xuống, nhận lấy một ly nước tinh khiết, hai mắt lạnh như băng nhìn Dương Vạn Minh: "Bây giờ còn chuyện gì, cứ việc khai ra hết." "Đừng nói tôi chưa cho anh cơ hội."
Khụ khụ! Dương Vạn Minh ho ra mấy ngụm máu, lạnh lùng nói: "Diệp Huyền Tần, có thể mua chuộc được Âm Tam Nhi, quả thực có chút bản lĩnh, vượt qua dự kiến của tôi." "Có điều, một Âm Tam Nhi nho nhỏ, cũng không thể đại diện cho toàn bộ bản lĩnh của tôi." Anh ta khó khăn đứng dậy, đi đến cửa sổ hướng ra ngoài, mong chờ liếc nhìn một cái. "Họ Diệp, cậu có thể nhìn xem ngoài cửa sổ." Diệp Huyền Tần đi tới cửa, hướng ra ngoài nhìn thoáng qua.
Ba nghìn tay sai, đang vây quanh ở căn cứ tiểu đoàn.
Dương Vạn Minh phun ra một ngụm máu đờm, kiêu ngạo nói: "Bây giờ tôi chỉ cần vẫy tay một cái, ba nghìn tay sai lập tức có thể san bằng căn cứ tiểu đoàn" "Các người hẳn phải chết là điều không thể nghi ngờ."
Diệp Huyền Tần khẽ cười: "Phải không? Vậy thử xem xem."Dương Vạn Minh: "Được rồi Diệp Huyền Tần, cậu đừng có ở chỗ này ra vẻ bình tĩnh, tôi biết cậu sợ "Như này, chúng ta hãy thương lượng một điều kiện. Tôi có thể làm con tin của cậu và đưa cậu đi một cách an toàn, mà cậu phải đảm bảo tính mạng của tôi." "Bằng không, nếu tôi chết, ba nghìn tay sai của
tôi, nhất định sẽ xé cậu thành mảnh nhỏ!"
Diệp Huyền Tần cười khanh khách: "Con mắt nào của anh thấy tôi sợ?" Âm Tam Nhi cũng được một trận dở khóc dở cười, đùa gì chứ, người đàn ông trước mặt là một người đàn ông đẹp trai và thông minh.
Người khác sợ anh ta mới là lạ chứ.
Anh ta nói ra loại lời này, cũng không ngại bị mất måt.
Dương Vạn Minh căn chặt hàm răng: "Họ Diệp, cậu đây là đang ép tôi!"
Diệp Huyền Tần: "Thật có lỗi, anh thật sự không có tư cách đe dọa tôi."
Dm!
Dương Vạn Minh hoàn toàn bị bức đến nóng nảy: "Được, được, được!" "Hôm nay cho dù chết, tôi cũng phải lỗi cậu chịu tội thay!" "Các anh em, xông vào, chém!"
Ba nghìn tay sai lập tức phản ứng, khí thế rung trời.Sau đó, mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội, Diệp Huyền Tần cũng không hoảng không vội lấy ra máy truyền tin. "Bắt đầu đi."
Nhận lệnh! Lâm Vũ Minh và Dương Vạn Minh hơi sửng sốt một chút, Diệp Huyền Tần cũng đã sắp xếp trước? Bọn họ vội vàng cẩn thận quan sát dưới lầu, nơi này trừ Dương Vạn Minh và ba nghìn tay sai, vẫn chưa nhìn thấy những người khác.
Nhưng mà rất nhanh, cả hai nhận thấy rằng lần lượt có những bóng người xuất hiện từ nơi ẩn nấp.
Bọn họ ẩn nấp rất kỹ, hai người vừa mới cẩn thận quan sát, không quan sát kỹ là không phát hiện ra bọn họ.
Trong nháy mắt, liền có mấy trăm người đã xuất hiện.
Tất nhiên đây là mấy trăm người mà Diệp Huyền Tần âm thầm sắp xếp.
Lưu Nguyễn Phong ra lệnh một tiếng, mấy trăm ám vệ doanh trại Lý lập tức đánh giết ba nghìn tay sai.
Lâm Vũ Minh toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ mấy trăm người này rốt cuộc đang trốn ở gần đó, tại sao chúng ta lại không phát hiện.
Hóa ra, nhất cử nhất động của chúng ta, sớm đã bị họ Diệp theo dõi.
Dương Vạn Minh điều chỉnh tâm trạng, lãnh đạm nói: “Họ Diệp, tôi đã đánh giá thấp cậu, không ngờ tới đây, cậu đã có kế hoạch từ trước."