Hầu Tiểu Tuyền sợ hãi đến nỗi mặt xám ngoét. Anh ta liên tục lấy tay tự tát mình. “Sư phụ, tôi biết sai rồi. Cầu xin anh tha thứ cho tôi.” "Sau trận chiến này, đồ đệ sẽ rời khỏi đây, chu du khắp nơi, lập nên công danh...
Quyền Vương nói: “Mau biến đi! Anh không có tư cách làm đồ đề của tôi.” “Từ sau khi hai thầy trò chúng ta cắt đứt quan hệ thì anh đã không còn là đồ đệ của tôi nữa rồi.
Hầu Tiểu Tuyền liên tục dập đầu xuống đất. "Sư phụ, cầu xin anh. Cầu xin anh hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa “Sau này, nhất định đồ đệ sẽ khiến cho uy danh của quyền vương vang danh khắp nơi.
Quyền Vương nói: "Cơ hội là do chính mình giành lấy không phải do người khác đưa tới."
Hầu Tiểu Tuyền bắt được một tia hy vọng nên vội vàng nói: “Sư phụ, anh nói đi. Tôi chắc chắn sẽ làm theo lời của anh
Quyền Vương: “Chắc anh cũng biết tôi tới đây có mục đích gì.
Một câu đã đánh thức người đang trong ở trong cơn mo.
Hầu Tiểu Tuyền vội vàng nói: “Sư phụ, tôi biết anh vì Diệp Huyền Tần nên tới đây. “Anh cứ yên tâm. Tên nhóc đó cứ giao lại cho tôi, anh không cần ra tay đầu.
Lúc này, giọng điệu của Quyền Vương mới dịu lại: “Chắc anh cũng biết năng lực của tên họ Diệp kia chứ?”
Hầu Tiểu Tuyền nói: “Tôi cũng chỉ gặp lướt qua anh ta thôi. Năng lực cụ thể của anh ta như nào tôi chưa rõ. “Nhưng mà nhìn khí chất và tư thế của anh ta thì không phải là một cường giả.
Quyền Vương có hơi suy tư gật đầu: “Ừ! Tôi cũng thấy anh ta giống như mấy người hạng thấp không thể nào lên đến hạng cao được. “Nhưng mà, hiện tại có chút bất ngờ”
Hầu Tiểu Tuyền nói: “Bất ngờ sao? Sư phụ, chẳng lẽ anh nhìn nhầm sao?” “Tôi được biết, anh là người có khả năng nhìn người rất tốt. Chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể biết kẻ đó mạnh hay yếu. Chưa bao giờ phán đoán sai
Quyền Vương nói: "Tên nhóc họ Diệp này rất kiêu ngạo và tự tin. Tôi lo lắng rằng anh ta đang che dấu năng lực của mình để không bị phát hiện." "Nếu là như vậy thì năng lực của anh ta mạnh hơn tôi.” "Bởi vì tôi không thể nào che dấu được khí chất của mình. Chỉ có thể ở trong chùa, lợi dụng Phật để áp lại mà thôi."
Hầu Tiểu
Tuyền hít sâu một hơi: “Năng lực của tên họ Diệp kia có thể mạnh hơn cả sư phụ sao?” “Trên đời này, người có năng lực mạnh hơn anh không quá năm người. Tên họ Diệp kia thế nào cũng không giống một trong năm người đứng đầu kia.”
Quyền Vương nói: “Cần phải cẩn thận thôi.” “Trước khi tôi ra tay, tôi sẽ cử ra vài võ sĩ quyền anh, trong đó có anh để thăm dò Diệp Huyền Tần. "Nếu như Diệp Huyền Tần quá mạnh, anh hãy dốc hết sức đối phó, phải kiểm tra được năng lực của anh ta. Nếu quá yếu, anh cứ giết anh ta. Như thế tôi cũng được rảnh tay"
Hầu Tiểu Tuyền vội vàng gật đầu nói: “Tôi đã hiểu rồi. Giờ tôi cần đi sắp xếp đã
Dưới sự chờ mong của mọi người, cuối cùng trận đấu quyền anh cũng được bắt đầu.
Diệp Huyền Tần sắp xếp cho Phương Như ở một phòng quan sát VIP: “Phương Như, cháu chờ chú ở đây nhé!” “Chú Diệp sẽ cho cháu thấy cái gì là cường giả chân chính. “Chú cố lên!” Phương Như nắm chặt tay thành nằm đấm, cổ vũ Diệp Huyền Tần: “Chắc chắn chú sẽ chiến thắng đối thủ.”
Đó là đương nhiên!
Diệp Huyền Tần nói rồi mỉm cười rời đi, bước lên đài thi đấu.
Khán giả đều nhìn chăm chú vào Diệp Huyền Tần, bàn tán rất nhiều. "Thân hình nhỏ bé, khí chất này còn không bằng một võ sĩ hạng năm trong giới quyền anh. Anh ta muốn thách đấu với nhà vô địch thì thật nực cười." "Nếu anh ta chết trong tay một võ sĩ hạng năm thì thật là chuyện cười lớn." "Anh ta muốn chết lại đi chọn chết trên sân đấu quyền anh. Thật quá thảm! Tôi nghi ngờ anh ta làm chuyện này để được bước lên sân đấu quyền anh"
Diệp Huyền Tần phớt lờ những lời chế giễu của mọi người, anh chỉ nhắm mắt bình tĩnh lại.
Ngay sau đó, đối thủ của anh cũng bước lên sân. Đối thủ là một võ sĩ hạng năm trên sân quyền anh bá vương.
Sân quyền anh bá vương chia võ sĩ thành năm cấp độ theo sức mạnh của họ, cụ thể là võ sĩ hạng nhất, võ sĩ hạng hai, võ sĩ hạng ba, võ sĩ hạng tư và võ sĩ hạng năm.