Nhiều người dân trong làng khác đã nhìn thấy có người đã ra tay, tất cả xôn xao hết cả lên.
Trong số đó có một tên trẻ tuổi, mình đầy hình xăm móc ra khẩu súng, bằn hai phát vào tên ăn trộm bánh bao. Hằn chỉ kịp la lên một tiếng rồi chết ngay tại chỗ.
Máu chảy lan ra tạo thành hình một bông hồng
Máu trông có vẻ vẫn còn tươi, chứng minh rằng ở đây đều là người sống, chứ không phải là người người âm ti chết rồi sống lại.
Tiếng súng đã làm dân làng kinh hãi, không dám làm loạn nữa.
Tên thanh niên xăm mình kia nở nụ cười lạnh bằng "Mẹ nó, cái lũ súc sinh này dám tạo phản, hay chán sống rồi chăng” “Chết tiệt nhà chúng mày lo mà xếp hàng đi, không xếp hàng thì chờ đói chết nhé.”
Đám người đang xếp hàng chờ thức ăn lúc này không khác gì lũ lợn đang chờ thức ăn cả.
Dân làng đâu dám không tuân, vội vã xếp hàng.
Diệp Huyền Tần và Tiết Mộng Huyền vô tình bị xếp ở cuối hàng.
Chờ dân làng vào hàng lối, bọn họ mới bắt đầu phát c.
Người đầu tiên lấy cơm, đối với hai thanh niên kia tỏ vẻ khúm núm, kh lưng cúi đầu. “Thưa ông chủ, nhà tôi có một phụ nữ, năm đứa nhỏ ạ.”
Tên thanh niên xăm trổ mở thùng sắt, lấy ra năm miếng thịt lợn nửa nạc nửa mỡ, mỗi miếng ít nhất cũng được hai lạng, mỡ nhưng không ngấy, nạc nhưng không quá khô, khiến người ta có cảm giác thèm ăn.
Tên xăm trổ đưa thịt xong còn đưa thêm hai cái bánh bao nhưng hắn ta vẫn không rời đi, mà van xin thảm thiết: "Ông chủ, vợ tôi hai ngày đã không ăn cơm rồi, có gì đều để giành cho con. “Ngài có thể rủ long thương, cho tôi thêm một chiếc bánh bao được không?”
Hắn ta bị chửi ngay lập tức: "Cút. Đừng giở trò trước mặt ông, ông cho viên đạn bây giờ.
Đối phương không dám há mồm thêm nửa câu, xách thịt và bánh bao chạy vội.
Người thứ hai, cung kính nói: "Thưa ông chủ, nhà tôi hai phụ nữ, bốn đứa nhỏ ạ.
Được phát cho bốn miếng thịt kho, ba cái bánh bao cũng nhanh chân rời khỏi.
Những người còn lại cũng theo tuần tự nhận lương thực của mình.
Diệp Huyền Tần phát hiện ra một quy luật, chính là trong nhà có bao nhiêu trẻ con, thì nhận bấy nhiêu miếng thịt kho. Tương ứng mỗi người lớn, sẽ phát bấy nhiêu cái bánh bao.
Mỗi đứa trẻ ăn
ngày hai lạng thịt thì không đến nỗi sợ bị thiếu dinh dưỡng. Vậy mấy đứa trẻ này rốt cuộc là có chuyện gì? Chẳng lẽ là do bị người lớn ăn mất phần? Nhưng có vẻ như mấy người thành niên ở đây khá là yêu thương trẻ con đấy chứ, thà là nhịn ăn để giành cho chúng.
Nước ở đây chắc chắn rất sâu.
Chờ một lúc thì cũng tới lượt Tiết Mộng Huyền.
Tiết Mộng Huyền nhanh chóng kể lể chi tiết gia đình: "Ông chủ, nhà tôi có bốn trẻ con, một người đàn ông”
Tên xăm trổ liếc mắt nhìn Tiết Mộng Huyền: "Sao lại để phụ nữ tới nhận cơm, người đàn ông nhà cô đâu?”
Tiết Mộng Huyền thở dài một hơi: "Tôi cũng không biết, hai ngày rồi không thấy tăm tích.”
Tên kia cũng không nói gì thêm, lấy cơm cho Tiết Mộng Huyền như bình thường.
Rất nhanh thì cũng tới lượt Diệp Huyền Tần.
Hắn ta nhìn Diệp Huyền Tần tỏ vẻ ngạc nhiên: "Ủa, nhìn mày khá lạ mặt, mới tới hả?”
Diệp Huyền Tần không muốn đánh rắn động cỏ, thế nên chỉ gật đầu: “Ừ”
Hắn ta nói giọng giễu cợt: "Trên người có gì đáng giá không, đưa ra đây, tao có thể sắp xếp cho mày vài cô em ngon cơm.”
Diệp Huyền Tần chỉ biết lắc đầu.
Hắn ta lên giọng nộ nạt: "Hừ, lại một tên nghèo rớt mồng tơi” “Tiết Mộng Huyền, người đàn ông nhà cô bao ngày chưa về, khéo chết ở ngoài rồi, nên cô đi cùng tên này chứ gì?"
Nói xong, hắn ta đẩy xe tính rời đi. Tiết Mộng Huyền lập tức hét lớn: "Chờ chút, ông còn chưa phát thức ăn cho thần y”
Hắn ta nhìn Diệp Huyền Tần với ánh mắt kì dị: "Thần y? Mày là thầy thuốc?
Diệp Huyền Tần gật gật đầu.
Hắn ta cười cợt: "Mày tự nhận mình là thần y đúng không? Nếu mày có thể chữa khỏi bệnh cho trẻ em ở đây, tao không những sẽ gọi mày là Thần ý mà sẽ gọi mày hai tiếng 'Ông nội.
Diệp Huyền Tần cười mỉm: "Tôi chờ ông gọi tôi là 'Ông nội”