**********
Diệp Huyền Tần tò mò: "Kiểm tra sức khỏe? Là kiểm tra cái gì?”
Tiết Mộng Huyền đáp: "Kiểm tra xem khả năng sinh đẻ. Người chị em kia của tôi vì chuyện đó không đáp ứng được, nên đã bỏ lỡ cơ hội” “Haiz, nếu cho tôi chọn lại, thà tôi chết cho xong, cũng không phải đến nơi quỷ quái này”
Diệp Huyền Tần: "Vậy, ông chủ kia muốn các người tới đây để sinh con sao?”
Tiết Mộng Huyền: "Đúng rồi, cố gắng đẻ càng nhiều càng tốt. Nhưng không rõ là vì lí do gì, những đứa trẻ sinh ra đều vô cùng yếu ớt, bộ dạng lúc nào cũng ủ rũ. Nhất là khi lớn lên, thì càng lâm vào cảnh hôn mê bất tỉnh. “Tôi có hai người chồng, người chồng trước và tôi sinh ba đứa con, thì đột ngột mất khả năng sinh đẻ sau đó mất tích một cách bí ẩn, tôi nghi ngờ hắn ta đã bị ông chủ... Người tiếp theo chính là Minh Hoàng, tên ăn xin lúc nãy, hắn ta cùng tôi sinh ra đứa nhỏ sau cùng
Diệp Huyền Tần đột nhiên tỉnh ra. Chẳng trách lúc nãy hắn ta chỉ cho đứa nhỏ nhất miếng thịt, nói gì cũng không chịu phân cho ba đứa kia.
Diệp Huyền Tần nghiêm túc nói với Tiết Mộng Huyền: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ cứu lấy bọn trẻ, và cả công bằng cho mọi người nữa.
Tiết Mộng Huyền cười đau khổ: "Ngài Thần ý, ý tốt của anh tôi xin ghi tạc, nhưng nơi này tuyệt nhiên vào không thể ra. Thực lực của ông chủ, vượt xa tưởng tượng của anh
Diệp Huyền Tần: "Tôi vẫn rất tò mò, ông chủ của các người thực lực to lớn tới mức nào? Tổng cộng có bao nhiêu ông chủ?”
Tiết Mộng Huyền: "Tôi đã gặp tổng cộng ba người. Ngoài hai kẻ đưa cơm tới hôm nay, người còn lại chính là người đã đưa chúng tôi tới đây.” “Ông chủ có Vũ khí nóng, thực lực ông ta như thế nào, thật sự không ai biết được.”
Diệp Huyền Tần cười nhạt.
Kể cả là có Vũ khí nóng, thì đã làm sao. “Đối mặt với thực lực cường đại thì Vũ khí nóng cũng không có tác dụng.
Tiếp sau đó, Diệp Huyền Tần tiếp tục hỏi Tiết Mộng Huyền một số vấn đề, có lẽ đã hình dung ra tình hình ở ngôi làng này.
Người trong thôn đều là do ông chủ đưa về từ thế giới ngoài kia, tất cả họ đều là phạm tội tử hình.
Bọn họ được đưa tới với một mục đích duy nhất,
đó là sinh đẻ, sinh càng nhiều càng tốt.
Và một khi mất đi khả năng này, sẽ mất tích bí ẩn, tất cả đều bị ông chủ bịt miệng.
Bọn họ không có cách gì thoát khỏi đây, không thể liên lạc với bên ngoài, cái thị trấn nhỏ này giống như một cái nhà tù vậy, cách biệt với thế giới bên ngoài, không có một chút trợ cấp nào. Chỉ có mỗi ngày chập choạng tối, sẽ có hai thanh niên mang cơm tới. Người lớn thì được phần một cái bánh bao mỗi ngày, trẻ con sẽ là hai lạng thịt, miễn là duy trì mạng sống. Nơi đây nếu nói là Địa ngục trần gian thì cũng không phải là quá lời.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên những tiếng la ó: "Tiết Mộng Huyền, đưa tên nhân tình đáng chết của cô ra đây cho ông đây.”
Hỏng rồi!
Tiết Mộng Huyền mặt trắng bệch: "Minh Hoàng sao lại tới nhanh vậy, hết rồi, hắn ta nhất định sẽ không nương tay với anh. Anh nhanh chạy đi, phía sau có cửa sổ” Diệp Huyền Tần: "Không sao đâu, bọn họ không có cách gì đả thương đến tôi.” “Đi, ra xem xem!”
Diệp Huyền Tần bước nhanh ra ngoài, Tiết Mộng
Huyền liền ngăn lại. Nhưng một người phụ nữ như cô ta sao có thể ngăn được Diệp Huyền Tần, cuối cùng cô ta cùng anh bước ra ngoài. Ngoài cửa, Minh Hoàng đã dẫn tới năm người của hắn ta, trong đó có Vương Năm.
Cả sáu tên đều mang gậy hoặc vũ khí, sát khí đùng đùng, xung quanh người ta kéo tới xem rất đông.
Đối với ngôi làng cách biệt với thế giới này mà nói, hóng mấy vụ ầm ĩ như thế này là niềm vui duy nhất với họ.
Đến nỗi dù xảy ra án mạng, cũng chả ai quan tâm. Trong thâm tâm, họ coi sinh mệnh là thứ rẻ mạt nhất, thậm chí là không bằng một cái bánh bao.
Minh Hoàng bị gãy một tay, hắn ta dùng tay còn lại cầm gậy gõ gõ xuống đất. "Kaka, tao nể mày đấy, một thằng gan dạ, vẫn còn ở đây chưa bỏ trốn “Giờ tạo cho mày hai sự lựa chọn, hoặc là ngoan ngoãn tự sát thì tao sẽ cho mày toàn thấy. Bằng không, tao sẽ đánh gãy chân cẳng mày, sau đó hành hạ mày cho tới chết”