Ông Vương cười cười: “Ông Lưu, ông cứ nói giỡn, quan hệ của chúng ta bao nhiêu năm qua như thế nào chứ, tôi còn có thể nghi ngờ ông sao?”
“Đi thôi, bây giờ tôi dẫn ông đi giao cơm.”
“Đi!”
Lưu Cửu Vạn lấy ra một điều thuốc đưa cho ông Vương, hai người lần lượt rời đi.
Không bao lâu, ông Vương đưa Lưu Cửu Vạn đến ngôi nhà tre cuối cùng.
Điều này làm cho Lưu Cửu Vạn cảm thấy rất kỳ quái: “Ông Vương, đây không phải là phòng chứa củi sao? Tôi chưa thấy có người sống ở đây.”
Ông Vương cười nói: “Ở đây còn có điều bí mật, về sau ông sẽ biết, cứ đi cùng tôi là được rồi.”
Ông Vương đẩy cửa vào. Vừa bước vào thì Lưu Cửu Vạn đã đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng kết quả khiến ông ta thất vọng.
Ngoại trừ những đống củi thì không có bất kỳ ai, thậm chí là dấu vết của sự tồn tại của con người.
Ông Vương có ý gì chứ, không phải là cho rằng ông ta ngu ngốc chứ? Ông Vương nói: “Ông Lưu, ông cũng phải cẩn thận mà đi theo sát tôi, nếu mất dấu thì đừng trách tôi nhé.”
Ý ông ta là gì?
Lưu Cửu Vạn càng thêm bối rối, ở đây cũng chỉ nhỏ như cái lỗ mũi, ông ta còn có thể lạc mất ông Vương sao?
Ông Vương mỉm cười bí ẩn và sau đó đi về phía bức tường phía đông.
Nhìn thấy ông ta sắp đụng phải bức tường, nhưng mà vẫn không có ý định dừng lại thì Lưu Cửu Vạn không khỏi rơi một giọt mồ hôi lạnh cho ông ta.
Nhưng mà sau đó thì Lưu Cửu Vạn chết lặng.
Lưu Cửu Vạn thấy cơ thể của ông Vương tan vào tường một chút rồi biến mất, như thể như thể bức tường chỉ là một dòng nước.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lưu Cửu Vạn sửng sốt, nhưng mà ông Vương bên trong tường kêu lên: “Ông Lưu, ông làm sao lại ngẩn người rồi? Mau vào đi.”
“Cái gì? Được được.”
Sau khi nói xong thì Lưu Cửu Vạn cũng bước nhanh đến bức tường và ngập ngừng đi vào tường.
Một cảnh tượng kỳ diệu đã xảy ra, cơ thể ông ta chạm vào tường, như thể chạm vào không khí, không có bất kỳ sự cản trở nào.
Cuối cùng, ông ta cũng đã vượt qua được bức tường mà không có bất kỳ cảm giác nào.
“Bức tường này là giả!” Lưu Cửu Vạn kết luận.
“Ừ.” Giọng của ông Vương vang lên trong bóng tối: “Đây là nhà tù kết giới do đàn chủ và Thiên Ma Vương của chúng ta xây dựng. Chỉ người Âm Ti của chúng ta mới có thể vào được.”
Lưu Cửu Vạn chợt nhận ra: “Thì ra là vậy. Hiện tại chúng ta đang ở đâu?” Một giây tiếp theo, đèn lửa bật sáng và ông Vương đốt
đuốc lên.
Lưu Cửu Vạn nhìn quanh và thấy rằng họ đang đứng trong một hành lang.
Đi về phía trước, đi đến cuối hành lang, trước mặt có vô số hành lang. Ông Vương gia nói: “Ông Lưu, lần tới không được đi sai đường, đi sai đường sẽ không thể trở về được, hiểu chưa?”
Lưu Cửu Vạn lập tức gật đầu: “Đã hiểu. Đừng lo lắng, tôi có trí nhớ rất tốt, có thể nhớ được.”
“Vậy thì đi thôi.” Ông Vương dẫn Lưu Cửu Vạn đi vào hành lang thứ ba. Không lâu sau khi đi dọc theo hành lang thứ ba thì vô số lối đi bí mật đã hiện ra trước mặt họ.
Ông Vương chọn cái thứ hai.
Bằng cách này, họ lần lượt chạm trán với bốn cửa ải khác nhau thì mới có thể thông qua mật đạo này.
Cuối cùng, ông Vương đưa ông ta đến trước một ngôi nhà đổ nát.
Ngôi nhà nát đã cũ và có thể sập bất cứ lúc nào, trông như một ngôi nhà ma.
Ông Vương đẩy cửa vào.
Một cơn gió lạnh từ bên trong thổi ra, Lưu Cửu Vạn run lên vì lạnh cóng.
Ông ta quấn chặt quần áo và bước vào.
Nhiệt độ trong phòng thực sự lạnh hơn thế giới bên ngoài.
Nhiệt độ lạnh lẽo dường như đến từ hai người trong phòng… chính xác là hai tù nhân.
Hai tù nhân mặc quần áo tồi tàn, nhếch nhác và hôi hám, tay chân bị xiềng xích, không cử động được.
Nếu không phải vì tiếng thở dồn dập của họ thì Lưu Cửu Vạn có thể đã nhầm họ đã chết.
Nếu ông ta đoán đúng thì hai người này chính là mục tiêu mà Diệp Huyền Tần đang tìm kiếm, Tống Đại Hành và Phương Đức Duệ.
Ông Vương ném đồ ăn tới trước mặt hai người, lãnh đạm nói: “Mau ăn đi.
Hai người hờ hững.
Ông Vương mắng: “Hừ, hai ông già các người cũng khá là cứng đầu đó, tôi muốn nhìn xem nếu không ăn thì thân già các người có thể kéo dài mấy ngày.”
“Đi thôi, ông Lưu, sau này ông chỉ chịu trách nhiệm giao đồ ăn thôi, bọn họ có ăn hay không cũng không cần phải lo lắng. Nếu họ chết đói là chuyện của chính bọn họ.”