“Được, được!”
Lưu Cửu Vạn khúm núm đáp ứng.
Ông ta lại liếc nhìn hai “tù nhân” rồi đi theo ông Vương ra khỏi phòng. Ông Vương nhắc nhở: “Ông Lưu, đường ra khác đường vào. Đừng trách tôi không nhắc nhở ông đó.” Lưu Cửu Vạn gật đầu: “Cám ơn ông đã nhắc nhở.”
Ông Vương đưa Lưu Cửu Vạn rời khỏi nhà gỗ.
Ông Vương duỗi eo lười biếng nở nụ cười: “Ông Lưu, mấy ngày tiếp theo này hai ông già này sẽ giao cho ông, ông không được để cho bọn họ chết, nếu không thì khi đàn chủ trách tội xuống thì hai chúng ta không thể gánh nổi.”
Lưu Cửu Vạn vỗ vỗ vai ông ta: “Tôi làm việc mà ông còn lo lắng sao? Ông có thể an tâm đi thăm họ hàng rồi, khi trở về tôi sẽ mời ông uống rượu.”
Ông Vương cười nói: “Hẳn là tôi mời ông uống rượu mới đúng chứ. Khi nào tôi trở về thì tôi sẽ mang cho ông loại rượu đặc biệt ở quê hương chúng tôi! Đi đây”
Ông Vương nói xong thì rời đi. Lưu Cửu Vạn về phòng.
Hôm nay ông ta mới rời khỏi căn cứ này, hiện tại nếu đi ra ngoài nữa thì e rằng sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của người khác.
Vì vậy ông ta quyết định đợi cho đến khi trời tối yên tĩnh rồi mới đi ra ngoài thông báo cho Diệp Huyền Tần.
Sau bao nhiêu vất vả chờ đợi thì cuối cùng ông ta cũng đợi được đến tận đêm khuya.
Lưu Cửu Vạn lẻn ra khỏi cửa, đi về phía lối ra.
May mắn thay đêm nay người gác cổng ngủ quên trong phòng bảo vệ, Lưu Cửu Vạn trốn ra ngoài thành công.
Ông ta chạy suốt một quãng đường trong rừng tre và muốn báo tin tức về nơi ở của Tổng Đại Hành và Phương Đức Duệ cho Diệp Huyền Tần càng sớm càng tốt.
Kết quả là khi ông ta đang đi thì một cuộc trò chuyện giữa một người đàn ông và một người phụ nữ đột nhiên vang lên bên tai ông ta.
“Xấu, đừng.”
“Bảo bối, nhanh đi, anh chờ không được rồi.”
“Không, người ta vẫn chưa chuẩn bị xong đâu!”
Giọng nói này rõ ràng thuộc về Diệp Hiến Tần và thánh nữ Hắc Miêu.
Chết tiệt, tại sao hai người này lại ở đây giờ này?
Giờ phút này thì mồ hôi lạnh trên lưng của Lưu Cửu Vạn lại chảy ra, tâm trí như muốn sụp đổ.
Chuyện ông ta phản bội có thể sẽ bị thánh nữ của Hắc Miêu vạch trần.
Lưu Cửu Vạn muốn yên lặng rút lui nhưng mà đã quá muộn.
Diệp Hiến Tần đã phát hiện ra sự tồn tại của ông ta và hét lên, “Ai đó!”
Giọng nói của Lưu Cửu Vạn run lên kịch liệt: “Diệp… anh Diệp… là tôi!” “Mẹ nó!”
Diệp Hiến Tần mắng: “Nửa đêm nửa hôm, ông làm cái quái gì ở đây?”
Lưu Cửu Vạn nuốt nước miếng một cách hoang mang: “Tôi… tôi… tôi vừa mới
cảm ứng được một con cổ trùng khác đã trưởng thành trong thôn gia súc. Hiện tại tôi phải nhanh chóng thu hoạch con cổ trùng đó.”
Diệp Huyền Tần: “Nhanh như vậy? Được rồi, mau đi đi.”
“Được, được, được!” Lưu Cửu Vạn bỏ chạy.
“Chờ một chút.” Thánh nữ của Hắc Miêu đột nhiên ngăn cản Lưu Cửu Vạn. Hai chân của Lưu Cửu Vạn suýt chút nữa sợ hãi đến nhũn ra, ông ta sợ thánh nữ của Hắc Miêu chuẩn bị phơi bày chính mình.
Phải làm gì, phải làm gì đây?
Bộ não của ông ta quay nhanh, nhưng ông ta vẫn không thể nghĩ ra cách để ứng phó với chuyện này.
Trái tim của Lưu Cửu Vạn run lên, run giọng nói: “Có chuyện gì sao?”
Thánh nữ của Hắc Miêu nói: “Ông Lưu, tôi cảm thấy mấy ngày nay bản mệnh cổ của tôi đã yếu đi rất nhiều, hẳn là tổ trùng Hắc Miêu có gì đó không ổn rồi.”
“Sau khi đi ra ngoài thì phiền ông hỏi thánh chủ xem tổ trùng Hắc Miêu của tôi đã xảy ra chuyện gì rồi.” “Được thôi.”
Trong lòng Lưu Cửu Vạn vui mừng khôn xiết, không ngờ tới thánh nữ của Hắc Miêu lại không biết chuyện tổ trùng Hắc Miêu đã chết và người Hắc Miêu đã bị Bạch Miêu thu phục.
Đây thực sự là một điều bất ngờ. Lưu Cửu Vạn nói: “Thánh nữ, mấy ngày nay không phải cô sống ở trong Hắc Miêu trại sao?”
Mặt của thánh nữ Hắc Miêu đỏ bừng, sau đó buông một tiếng thở dài: “Mấy ngày nay tôi đều ở đây để bàn chuyện quan trọng với anh Diệp, và tôi vẫn chưa trở về trại Hắc Miêu.”
Trái tim treo lơ lửng của Lưu Cửu Vạn đã hoàn toàn được buồng ra.
Ông ta giải thích: “Thánh nữ, cô hẳn đã biết tổ trùng Bạch Miêu đã chết, và người của Bạch Miêu đã nhận tổ trùng Hắc Miêu làm chủ.”
“Hẳn là người Bạch Miêu nhận tổ trùng Hắc Miêu làm chủ quá nhiêu làm thân thức của tổ trùng Hắc Miêu không thể cung cấp đủ, như vậy mới làm cho bản mệnh cổ của cô yếu đi.”
Thánh Hắc Miêu gật đầu: “Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy.”
“Quấy rầy rồi, ông Lưu.”