Chương 2138
Jack nói: “Tôi e rằng ông không có tư cách đó đâu. Ngược lại là cậu ấy có đủ tư cách để hủy bỏ quốc tịch của ông thì đúng hơn đó.”
Chủ nhiệm Chung mỉm cười: “Ông Jack à, ông cũng biết đùa thật đấy. Ngoại trừ Thủ trưởng, thật sự ở đất Đại Hạ này không có ai có thể trừng phạt tôi cả.”
Jack nói: “Vậy thì ông có biết đối phương là ai không?”
Chủ nhiệm Chung dừng lại một chút: “Không phải chỉ là một thương nhân của Đại Hạ thôi sao? Sao ông lại nói giống như cậu ta còn có chút quyền thế gì vậy?”
“Chỉ một chút quyền thế của cậu ta, trước mặt tôi cũng không đáng nhắc tới, cũng không thể nào uy hiếp tôi được.”
Jack nói: “Thôi được rồi, anh ấy tên là Diệp Huyền Tần, tốt hơn thì Chủ nhiệm Chung hãy đi kiểm tra hồ sơ của anh ấy đi.”
Nói xong, ông Jack liền quay lưng rời đi.
Trong lòng Chủ nhiệm Chung cảm thấy có gì đó không ổn.
Tên nhóc họ Diệp đó thật sự có lai lịch gì sao?
Lúc trước Jack thiên vị cậu ta là vì sợ năng lực của cậu ta sao?
Việc này khiến Chủ nhiệm Chung phải đau đầu.
Ông ta nhanh chóng lên xe, bật máy tính trên xe lên và điều tra hồ sơ của Diệp Huyền Tần.
Trong khách sạn Royal Hot Spring, Độc Lang gọi điện thoại cho Diệp Huyền Tần.
“Anh, có người đang muốn điều tra hồ sơ của anh. Địa điểm điều tra là gần khách sạn Royal Hot Spring Quốc tế Hoàn Kỳ
Diệp Huyền Tần biết rằng Chủ nhiệm Chung hẳn là đang kiểm tra hồ sơ của mình.
Diệp Huyền Tần nói: “Cho ông ta quyền mở toàn bộ hồ sơ của tôi.”
Độc Lang tò mò hỏi: “Anh, tại sao vậy ạ? Đối phương là bạn của anh nên anh cho phép mở ra toàn bộ quyền hạn sao?”
Diệp Huyền Tần: “Haizz, cứ cho là kẻ thù đi. Cậu cứ làm theo lời tôi nói.”
Độc Lang: “Được rồi, anh, em đã mở ra toàn bộ quyền hạn cho người đó rồi.”
Diệp Huyền Tần: “Độc Lang, tôi có một nhiệm vụ khác giao cho cậu. Trong khoảng thời gian tới, cậu tạm thời phụ trách việc đối ngoại nhé.”
“Trước đây hình tượng của chúng ta trên quốc tế đã bị một số người làm hoen ố. Điều đó khiến mọi người nghĩ rằng Đại Hạ là một con mèo nhỏ mà mọi người có thể bắt nạt.”
“Tôi muốn cậu chứng minh với thế giới rằng Đại Hạ là một con hổ dữ, con hổ mạnh mẽ nhất mọi thời đại!”
Độc Lang bắt đầu cao hứng: “Anh, từ đầu em đã nói anh cho em phụ trách việc đối ngoại, nhưng anh không chịu nghe, còn cảnh cáo em không nên làm quá lên nữa chứ.”
“Em đã nói với anh không chỉ một lần rằng Chủ nhiệm Chung, người hiện đang phụ trách việc ngoại giao, là một tên hèn nhát,
Diệp Huyền Tần thở dài: “Haizz, tôi thật không ngờ trên đời lại có một người đàn ông hèn nhát như vậy, là tại tôi đã đánh giá ông ta quá cao rồi.”
Độc Lang nói: “Anh, lần này anh cứ yên tâm, em hứa sẽ thay đổi hình tượng của chúng ta trên trường quốc tế.”
“Trước đây bất cứ hạng người nào cũng dám tới địa bàn của chúng ta giở thói ngang ngược, bắt đầu từ hôm nay em nhất định sẽ đè đầu cưỡi cổ bọn họ.”
“Anh, đừng nói chuyện này nữa. Hôm qua, một quốc gia đã tẩy chay đồ dùng của nước mình. Bây giờ em phải nói chuyện với lãnh đạo của họ.”
Điện thoại đã cúp. Diệp Huyền Tần cau mày lại.
Mình cho Độc Lang phụ trách việc ngoại giao, có phải là một lựa chọn không chính xác không?
Cùng lúc đó, Chủ nhiệm Chung mở hồ sơ của Diệp Huyền Tần ra.
Một nụ cười xấu xa xuất hiện trên khóe miệng của Chủ nhiệm Chung.
“Ha ha, mình đã có quyền mở hồ sơ của cậu ta, địa vị và quyền lực của cậu ta nhất định thấp hơn mình. Đấu với tôi sao, cậu vẫn còn non lắm.”
Ông ta tiếp tục xem phía dưới hồ sơ.
Càng nhìn xuống, ông ta càng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Theo thông tin hồ sơ, Diệp Huyền Tần đã lập được vô số công lao hạng đặc biệt, công trạng hạng nhất và công trạng hạng hai cũng không đếm xuể.
Kinh khủng hơn nữa, để giải cứu đồng đội, anh đã một mình xông vào hang cọp và giết cả một quốc gia…
Điều này khiến Chủ nhiệm Chung bị sốc, có chắc đây là một bộ hồ sơ được lưu trữ lại, mà không phải một cuốn tiểu thuyết cổ tích không?
Vả lại, với nhiều công lao như vậy thì địa vị quyền lực sao có thể ở dưới trưởng mình được.
Cuối hồ sơ, não của Chủ nhiệm Chung như muốn nổ tung ngay lập tức sau khi nhìn thấy hai chữ “Thần Soái”.
Thần Soái!
Diệp Huyền Tần chính là Thần Soái uy phong lẫm liệt
Mình… mình đã xúc phạm Thần Soái uy phong lẫm liệt sao!
Ôi mẹ ơi!
Chủ nhiệm Chung đau khổ ôm lấy đầu mình, lúc này, ông ta chỉ có một suy nghĩ, đó chính là đi chết!
Dân gian có một câu tục ngữ rằng thà chọc tức vua chứ không thể chọc tức Thần Soái.
Chọc tức vua thì không đến nỗi chết, nhưng nếu chọc tức Thần Soái thì nhất định sẽ phải chết.