Chương 2168
Diệp Huyền Tần làm sao mà lại không nhìn ra mưu kế quỷ quyệt của tên này kia chứ?
Anh lập tức phóng ra một luồng kình khí, ngay tức khắc đánh bay Vương Đức Thịnh.
Sau khi Vương Đức Thịnh rơi phịch xuống đất, ngơ ngác bối rối hồi lâu:
“Cái gì? Cái gì mới đánh mình vậy? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Vương Đức Thịnh hãy còn chưa kịp phục hồi tinh thần, thì đã có một đám người rầm rập xông vào.
Chính là Trương Niên Bình dẫn đầu một nhóm cảnh sát chạy tới.
Nhìn trận hỏa hoạn trước mắt, đám người Trương Niên Bình cũng ngớ ra.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại xảy ra hỏa hoạn?”
“Tối nay là ai trực? Vương Đức Thịnh, là Vương Đức Thịnh trực phải không?”
Bấy giờ cơ thể Vương Đức Thịnh vẫn còn nhức nhối lắm, nên anh ta rên rỉ mấy tiếng mới đáp:
“Vâng… là tôi trực.”
Trương Niên Bình vội vàng chạy đến đỡ lấy Vương Đức Thịnh: “Vương Đức Thịnh, chuyện gì xảy ra đấy? Ai đánh cậu vậy?”
“Còn nữa, là ai phóng hỏa chỗ này, hả?”
Vương Đức Thịnh đáp:
“Là… là Diệp Huyền Tần. Anh ta vượt ngục, còn châm lửa phóng hỏa nơi này. Tôi muốn ngăn cản lắm, nhưng… Tôi không đánh lại anh ta, bị anh ta ra tay đánh nữa. Ôi đau…”
“Nhanh, đừng để ý đến tôi, phải bắt anh ta lại. Anh ta là một tên rất nguy hiểm… Tôi… tôi đề nghị nổ súng tử hình anh ta ngay tại chỗ, bằng không sẽ càng thêm rắc rối!”
“Diệp Huyền Tần!”
Trương Niên Bình nghiến răng nhắc lại ba chữ này, đặt nhẹ nhàng Vương Đức Thịnh xuống đất, rồi rút súng lục bên hông ra, từng bước một đi về phía Diệp Huyền Tần.
Những viên cảnh sát dưới trướng cũng thi nhau lấy súng lục ra nhằm thẳng vào Diệp Huyền Tần.
Trương Niên Bình đến trước Diệp Huyền Tần chỉ chừng ba bước thì dừng lại, mắt lom lom, tra hỏi:
“Nói thế thì, Michelle Lord và Lộ Tây đều do anh giết, phải không?”
Diệp Huyền Tần lắc đầu phủ nhận: “Không phải tôi giết.”
Trương Niên Bình nói lớn:
“Nói láo! Nếu như anh thật sự bị oan thì tại sao lại vượt ngục? Tôi dám chắc là anh đang có tật giật mình.”
Diệp Huyền Tần chỉ nói:
“Từ đâu ông dám khẳng định rằng tôi vượt ngục? Chỉ dựa vào lời nói suông của anh ta thôi à?”
Trương Niên Bình sững sờ, lời Diệp Huyền Tần nói cũng khá có lý đấy chứ. Trương Niên Bình quay sang hỏi:
“Vương Đức Thịnh, cậu có mở camera công vụ không? Camera có ghi lại được gì không?”
Trong lòng Vương Đức Thịnh âm thầm rơi lộp bộp.
Nếu như Trương Niên Bình tiến hành kiểm tra camera công vụ thì nguy to, trong camera chắc chắn đã có video quay lại trọn vẹn khoảnh khắc Trương Nặc Thuỷ “tốc chiến tốc thắng” rồi.
Vốn dĩ định tìm thời gian để tiêu hủy, nào ai ngờ đụng phải Diệp Huyền Tần, sau đó xảy ra đủ loại chuyện bất ngờ, dồn dập làm
Cũng may đầu óc anh ta linh hoạt, nhanh trí nói:
“Chết rồi, tôi quên mất phải mở camera công vụ”
Thật sự là lúc lửa bốc lên, quá đột ngột, trong lúc kinh hoảng nên tôi quên mất.”
Trên mặt Trương Niên Bình hiện rõ nỗi thất vọng, nhưng cũng chẳng nói gì nữa.
Tầm mắt Trương Niên Bình lại lần nữa rơi lên người Diệp Huyền Tần. Trương Niên Bình nói:
“Diệp Huyền Tần, bây giờ tôi không thể hoàn toàn khẳng định là anh có vượt ngục hay không, có phải anh là người gây ra vụ hỏa hoạn này hay không, thậm chí cũng không cách nào chắc chắn rằng vết thương của Vương Đức Thịnh là do anh gây ra.
“Tuy nhiên, anh vẫn thuộc diện nghi ngờ rất nghiêm trọng. Thế nên, hy vọng anh tốt nhất nên phối hợp điều tra với chúng tôi!”
Diệp Huyền Tần:
“Không thành vấn đề. Có điều, sao ông không thử hỏi một câu, rằng vào lúc này tại sao Trương Nặc Thuỷ lại xuất hiện ở chỗ này vậy?” Trương Niên Bình không hiểu: Mặt Vương Đức Thịnh đỏ gay. Chết tiệt, làm sao để giải thích chuyện Trương Nặc Thuỷ tự dưng đêm hôm khuya khoắt lại xuất hiện ở đây bây giờ?
Trương Nặc Thuỷ?
“Trương Nặc Thuỷ là ai?”
Cũng tại con mẹ nó tên Trương Nặc Thuỷ này, kế hoạch vốn hoàn hảo như thế, giờ lại bị chọt ra vô vàn sơ hở. Trương Niên Bình hỏi:
“Vương Đức Thịnh, đây là Trương Nặc Thuỷ sao? Đêm hôm khuya khoắt thế này, cậu ta tới đồn cảnh sát làm gì?”
Vương Đức Thịnh vội vàng lấp liếm:
“Có thể là người này đến thăm phạm nhân chăng. Tôi cũng không rõ nữa, người này ban nãy gặp hỏa hoạn nên hôn mê rồi.”
“Bây giờ chuyện cấp bách trước hết là cứu người đã, chúng ta cần nhanh chóng đưa người này đi bệnh viện.
Trương Niên Bình cũng không suy tư nhiều:
“Mau lên, đưa người ta đi bệnh viện Vương Đức Thịnh cổ nhấc cái thân đi.” đau nhức của mình dậy, cõng Trương
Nặc Thuỷ chạy tóe khỏi.
Cứ mang Trương Nặc Thuỷ rời khỏi đầu trước đã, đợi Trương Nặc Thuỷ tỉnh rồi thì hai người cùng bàn bạc đối sách, thống nhất chứng cứ mới được.