Chương 2220: Bắt sống hung thủ
Vì để tránh cho quần chúng nhân dân không bị hoảng sợ, Diệp Huyền Tần đã nhiều lần cấm chỉ Độc Lang mang Hổ Vương vào thành phố, hoặc vào những nơi đông người.
Diệp Huyền Tần tin Độc Lang mới là lạ ấy.
Anh trực tiếp dùng sức mạnh ý nghĩ giao lưu với Hồ Vương: “Hổ Vương, sao Độc Lang lại đưa mày đến đây?” Hổ Vương: “G…rào, g…rào, g…rào..
Ý của Hổ Vương là: Độc Lang nói vợ của anh là hổ cái, tôi đến đây nhìn xem, người và hổ sao có thể ở chung với nhau được.
Mặt Diệp Huyền Tần đã tối sầm lại, một cước đá bay Độc Lang.
Độc Lang: “…
Mặc dù anh ta không nghe hiểu Hổ Vương đang nói gì, nhưng có thể đoán được đại khái chắc là Hổ Vương đã bán đứng mình rồi.
Trong lòng Độc Lang đã mắng mười tám đời tổ tông nhà Hổ Vương, mày đợi đấy cho ông, ông đây sẽ không tha cho mày đâu!
Mắt của bà dì dọn dẹp vừa nhìn thấy Hổ Vương, lúc này đã bị dọa cho hôn mê bất tỉnh.
Tôi ngất đây, sao trong một thành phố lớn như thế này sao lại có một con hổ to như vậy chứ, nó từ đầu đến vậy? Còn nữa, con hổ này sao lại to đến thế cơ chứ, còn to hơn cả con nghé trong thôn nhà mình nữa. Diệp Huyền Tần ra lệnh cho Hổ Vương: “Hổ Vương, mày đi ngửi mùi trên cây lau nhà đi, dựa theo mùi đó để truy tìm.
Hổ Vương kiêu ngạo nói: “Tôi có thể giúp anh truy tìm dấu vết, nhưng anh cũng phải đồng ý với tôi một điều kiện” Diệp Huyền Tần: “Mày nói đi.”
Hổ Vương: “Anh phải để cho tôi được trông thấy hổ cái nhà anh, tôi muốn xem hổ cái rốt cuộc trông như thế nào, làm sao có thể kết hợp với con người được.” Diệp Huyền Tần đạp cho Hổ Vương một cái làm nó lảo
Bich! đảo, té ngã xuống đất, lăn lông lốc mấy vòng, nặng nề và vào bức tường tạo thành một lỗ thủng lớn.
Sau khi bị đánh, Hổ Vương đã thành thật hơn không ít, cuối cùng nó tập trung theo hướng tây nam: “Có vẻ như đối phương đã đi về hướng tây nam Diệp Huyền Tần: “Đuổi theo cùng tôi.
Đi!
Diệp Huyền Tần cùng Độc Lang đi theo phía sau Hồ Vương, rất dũng mãnh bắt đầu đuổi theo kẻ địch.
Hổ Vương thuận chạy như điên dọc theo hàng cây trong thành phố, chạy nhanh như tia chớp.
Bây giờ đã ba bốn giờ sáng rồi, trên đường phố dần dẫn đã có bóng dáng của những sạp hàng nhỏ.
Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy
Bất tri bất giác, Hổ Vương đã chạy ra khỏi phạm vi nội thành, chạy ra phạm vi ngoại thành.
Mới vừa tiến vào vùng ngoại thành chưa được bao lâu, Hổ Vương đã nhắm trúng được một chiếc Coupe đỏ đang chay.
Lúc này Hổ Vương và Diệp Huyền Tần dùng khí kình giao tiếp với nhau, nói:”Mùi hương kỳ quái này tỏa ra từ chiếc Coupe đỏ kia. Mục tiêu của các anh có lẽ có khả năng đang ở trong đó.
Diệp Huyền Tần: “Ngăn hắn ta lại”
Hổ Vương: “Đã rõ!”
Hổ Vương phi lên một cái, tốc độ có thể sánh ngang với tốc độ siêu âm, “vèo” chạy lên trước chiếc Coupe đỏ, ngăn cản đường đi của chiếc xe.
Tài xế chiếc Coupe đỏ chỉ nhìn thấy một vệt sáng màu đỏ đột nhiên lao xuống, sau khi rơi xuống đất lại hóa thành một con mãnh hổ, nhất thời cả người sợ run rẩy.
Đây là tình huống gì đây?
Chẳng lẽ là hổ dữ oai phong trong truyền thuyết sao? Không kịp suy nghĩ gì, tài xế Coupe đỏ đã không chút nào do dự đạp chân phanh.
Nhưng đã không kịp nữa rồi, tốc độ của chiếc Coupe quá nhanh, cuối cùng đã va đập với thân thể của Hổ Vương.
Hổ Vương bị đụng di chuyển một bước, nhưng chỉ lùi lại một bước tôi.
Mà chiếc coupe đỏ lại bị bay đi, sau khi rơi xuống đất còn trượt dài một đoạn khá dài, tóe ra một đường tia lửa điện.
Khụ khụ, khụ khụ!
Tài xế chiếc coupe ho khù khụ, họ mãi cuối cùng mới khôi phục lại được.
Hằn ta rất chật vật chui ra khỏi chiếc xe, nhưng lại phát hiện xương đùi đã bị gãy, đâm xuyên qua thịt lộ hẳn ra ngoài, trông rất thê thảm.
Nhưng bây giờ hắn ta không để ý đến đau đớn, chỉ muốn bò ra ngoài chạy trốn.
Nhưng lúc này một lực nặng như nghìn người đã đè ầm ầm lên người hắn ta, giam giữ hắn ta lại, làm hắn ta không có cách nào động đậy dù chỉ một chút.
Diệp Huyền Tần chậm rãi dừng lại bên cạnh chiếc coupe đỏ. Tài xế họ ra một ngụm máu, nghiến răng nói: “Mày…Mày là ai?”
Diệp Huyền Tần: “Nếu mày không chịu phối hợp với tạo thì tao sẽ lấy mạng của mày!”
“Mày là đám cướp đường?”