Chương 2234: Bò dẫn đường
Độc Lang hít một ngụm khí lạnh, chuyện này thật kinh khủng.
Diệp Huyền Tần nói: “Bò lớn, tao muốn hỏi mày một vấn đề. Nếu mày biết thì gật đầu, còn nếu không biết thì lắc đầu, mày có hiểu những gì tao nói không?” Con bò lớn dừng ngay động tác viết ký tự lại, hai mắt sáng quắc nhìn Diệp Huyền Tần, sau đó gật đầu thật mạnh “Gật gật gật”
Xì xì!
Độc lang lại hít một ngụm khí lạnh.
Diệp Huyền Tần nói: “Bò lớn, mày là một con bò?” Con bò lớn lắc lắc đầu.
Diệp Huyền Tần nói: “Vậy mày là một con người?”
Con bò lớn lập tức gật đầu.
Chết tiệt! Độc Lang kinh hãy nhảy dựng lên. Con bò lớn này lại chính là con người.
Diệp Huyền Tần liếc mắt nhìn Độc Lang, tiếp tục hỏi: “Linh hồn của ngươi bị phong ấn trong thân thể của con bò này?”
Con bò lớn gia sức gật đầu.
Diệp Huyền Tần nói: “Người phong ấn ngươi là ai?”
Con bò lớn bỗng nhiên hướng về phía đông nam kêu lên hai tiếng, nước mắt trong hốc mắt chứa đầy sự căm hận và thống khổ, tuy nhiên vẫn hiện lên một tia sợ hãi.
Diệp Huyền Tần nói: “Người phong ấn người ở phía đông nam?”
Con bò lớn lại gật đầu thật mạnh.
Diệp Huyền Tần nói: “Ngươi có thể dẫn chúng tôi đi tìm hung thủ không?”
Diệp Huyền Tần dường như cảm nhận được người phong ấn con bò này có tám đến chín phần có liên quan đến bọn cướp đường.
Con bò lớn lập tức gật đầu, rồi sau đó lại…dập đầu với Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần đứng dậy, nói: “Sát lang ở trấn đầu rồi, đến đây.
Vù vù !
Sát Lang nghe thấy âm thanh từ xa truyền đến liền lao như tên đến, quỳ gối trước mặt Diệp Huyền Tần.
Đúng là Sát Lang.
Sau khi giải quyết mọi phiền toái ở trong thôn, sát lang liền âm thầm đi theo đám người Diệp Huyền Tần đến đây, luôn âm thầm ở bên cạnh bảo vệ anh.
Diệp Huyền Tần nói: “Sát Lang, cậu đi theo giám sát những bọn tù binh cướp đường, nếu ai dám trốn, giết.”
Sát Lang nhận lệnh: “Đã rõ
Diệp Huyền Tần nói: “Độc Lang, cậu đi theo con bò lớn này tìm ra tên đầu sỏ phong ẩn con bò. Những người khác âm thầm đi theo bảo vệ”
Độc Lang: “Tuân mệnh.”
Diệp Huyền Tần dùng từ “Những người khác” ý chỉ đám người đã có kinh nghiệm, Bất Chỉ cùng những trưởng thôn.
Những người này trời sinh thích hợp với những việc như âm thầm bảo vệ này. Diệp Huyền Tần đang muốn rời đi thì Bao Nghĩa Đình vội vàng lên tiếng: “Thần Soái, chờ, chờ một lát”
Diệp Huyền Tần quay lại nhìn Bao Nghĩa Đình
Bao Nghĩa Đình nói: “Thần Soái, tôi nguyện đồng hành cùng anh, lấy công chuộc tội, hy vọng ngài có thể cho tôi một cơ hội.”
Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Anh đi theo tôi, còn có thể lập công gì?”
Bao Nghĩa Đình nói: “Thần Soái, ngài có điều không biết, thực tế con bò lớn này chính là kiệt tác của bọn cướp đường thời đại nguyên thủy, con bò lớn này còn được gọi là con bò thần”
Chuyện này đúng là có liên quan đến bọn cướp đường.
Diệp Huyền Tần nhìn Bao Nghĩa Đình, nói: “Đi theo tôi, kể lại cho tôi nghe những chuyện về con bò thần này.”
Bao Nghĩa Đình nói: “Một phù thủy biết được cách di dời hồn phách, người đó có thể đem hồn phách của một người ra khỏi thân thể người đó, sau đó phong ấn trong thân thể của một con bò”
“Như vậy con bò đó có thể hiểu cũng như làm theo mệnh lệnh, chỉ có vậy mới có thì nó mới có thể làm việc một cách thật thà cùng thành thật. Hơn nữa nếu giết và ăn thịt con bò đó, thịt của nó cũng sẽ ngon hơn.
“Trước kia vị phù thủy đó ban cho thôn nàng này một con bò con, tuy nhiên sau đó…Con bò con đó đã bị chết.”
“Nếu như đoán không sai, con bò này đến từ một nơi gần với căn cứ của bọn cướp đường đó. tôi có thể giúp mọi người tìm được căn cứ của bọn chúng, mấy người không cần phải lục tung khắp nơi để tìm kiếm mục tiêu”
Độc Lang khó tin nhìn Bao Nghĩa Đình, nói: “Anh nói, có người muốn ăn thịt bò?”
Bao Nghĩa Đình gật đầu: “Đúng vậy, người ở đó thường xuyên ăn, tiểu nhân như chúng ta không đủ tư cách để ăn”
Máu nóng trong người Độc Lang dâng lên: “Tim bò, linh hồn bị phong ấn trong thân thể con bò, vậy thì ăn thịt bò với thịt người có gì khác nhau… “Bọn cướp đường, đúng là điên rồi.”
Diệp Huyền Tần: “Cho nên nhân cơ hội này nhất định phải bắt hết bọn cướp đường” “Vậy thì anh dẫn chúng tôi đi, lấy công chuộc tội.
Tốt, tốt
Bao Nghĩa Đình vội vàng gật đầu.
Diệp Huyền Tần nhìn con bò lớn nói: “Mày đi trước dẫn đường.”