Chương 2325:
“Haha, không phải vừa mới cứng miệng đúng không?”
“Hừ, cứ tiếp tục mạnh mẽ đi, đừng để ông đây xem thường anh”
“Bây giờ trẻ con đi tiêm cũng không khóc. Chết tiệt,anh còn khóc được ư? Muốn tôi tát cho nổ đom đóm mắt à?”
Trong lòng Diệp què nguyền rủa hạng người này: Đồ chết tiệt anh ta đứng nói chuyện mà không đau lưng, chuyện chết tiệt này có thể so với việc tiêm cho một thẳng trẻ con sao? Bọn mày có giỏi thì xông lên đi, đừng ở đó mà nói mồm.
Diệp Huyền Tân vẫy tay, sự chế nhạo của đám người Độc Lang ngừng lại.
Diệp Huyền Tân hỏi: “Chủ nhân của anh là ai, ông ta tên là Miêu Nhất Chi đúng không?”
Diệp què nói: “Chủ nhân của tôi tôi cũng không biết nhiều về ông ấy cho lắm, cũng không biết ông ấy tên là gì, chỉ bảo tôi gọi ông ấy là chủ nhân”
Diệp Huyền Tân trừng mắt nhìn Diệp què: “Anh còn chưa thành thật?
Vẻ mặt này gần như khiến Diệp què hoảng sợ, nhanh chóng nói: “Tôi thực sự không biết. Chủ nhân không muốn nói tên. Làm sao tôi có thể xấu hổ khi hỏi tên chủ nhân như một nô lệ và người giúp việc”
Nhìn vẻ mặt của Diệp què không giống như đang giả bộ, Diệp Huyền Tân tin tưởng anh ta.
Diệp Huyền Tân lấy ra bức chân dung Miêu Nhất Chi đưa cho Diệp què xem: “Anh xem đây có phải là chủ nhân của anh hay không?”
Diệp què liếc mắt nhìn Miêu Nhất Chỉ một cái, thở dài: “Anh có thể không tin, kỳ thật tôi còn chưa thấy mặt chủ nhân của mình một lần”
Đám người Độc Lang nói: “Mẹ kiếp nhà anh, anh nói thế khác nào tự vả vào mồm mình. Anh nói anh còn chưa thấy ông ta, vậy làm sao có thể nhận ông ta là chủ nhân?”
Diệp què nhanh chóng giải thích: “Tôi nói nghiêm túc, tôi chưa từng nhìn thấy mặt chủ nhân, giao tiếp giữa tôi và chủ nhân cũng sẽ như ngày hôm nay thôi. Ông ấy ẩn nấp trong bóng tối và ra lệnh cho tôi thông qua truyền âm!”
“Còn về việc làm sao tôi nhận ông ấy là chủ nhân, đó là một câu chuyện dài”
Diệp Huyền Tân lo lắng Diệp què gạt mình, lập tức ra lệnh: “Anh hãy mau nói cho rõ ràng một chút”
Anh muốn đánh giá xem Diệp què nói dối hay nói thật thông qua biểu cảm của Diệp què khi nói.
Diệp què nói: “Tôi đã nghĩ có người đứng sau chuyện này, nhưng thực tế đây chỉ là tai nạn.”
“Năm đó, tôi và em trai sinh đôi đi lạc vào núi Hoàng Sơn và tình cờ chạy vào
“Thời điểm đó cơn bão ở núi Hoàng Sơn sắp cướp đi mạng sống của chúng tôi, tôi đã nhanh trí nên nhận thấy cơn bão ở núi Hoàng Sơn này rất kỳ lạ, hoàn toàn có thể là do con người tạo ra, vì vậy tôi đã cúi đầu quỳ lại trước cơn bão này và tự nguyện bái làm học trò, đi theo phục tùng, suốt một đời trung thành”
“Lòng trung thành của tôi đã khiến chủ nhân cảm động, thế là chủ nhân đã tha mạng cho tôi.”
“Chỉ tiếc là người em song sinh của tôi, em ấy nhất quyết không chịu cúi đầu trước chủ nhân, cuối cùng bị giết chết”
Diệp Huyền Tân hỏi: “Người chủ nhân đó đã ra lệnh cho ông làm cái gì”
Diệp què nói: “Ngài ấy yêu cầu tôi đưa mọi người trong thôn đến núi Hoàng, và sau đó chuyện gì xảy ra thì mọi người cũng đã biết rồi”
Diệp Huyền Tân nói: “Vì vậy mà những người trong thôn chết ở núi Hoàng Sơn đều là do anh giết hay sao?”
“Không đúng không đúng!”
Diệp què nhanh chóng biện hộ cho chính mình: “Người trong thôn chết ở núi Hoàng Sơn đều do đi lạc mà chết, còn tôi là nhờ có sự chỉ bảo của chủ nhân nên mới thoát được, chuyện họ chết không hề liên quan đến tôi”
Chiến thần Côn Luân cau mày: “Không đúng. Chúng tôi đã hỏi trưởng thôn của anh và trưởng thôn nói anh là nạn nhân cuối cùng. Từ sau khi anh đến thì không ai vào núi Hoàng Sơn nữa, cũng không ai chết nữa cả”
“Nếu những người trong thôn không phải do anh hại chết, sau đó anh cũng không chết. Nói cách khác, căn bản nếu như anh không nghe lời chủ nhân đưa người đến núi Hoàng thì làm sao chủ nhân có thể tha thứ cho anh được?”
Diệp què có hơi chột dạ nói: “Bây giờ đang sống dưới xã hội pháp quyền này, ai dám làm hại người khác. Tôi trông cậy vào chủ nhân, đó chỉ là một biện pháp khẩn cấp để cứu mạng mình, nhưng thật sự tôi không muốn giết ai cả”
Chiến thần Côn Luân cười giễu cợt: “Vậy thì không đúng rồi. Nếu anh không muốn hại người, sao có thể lôi kéo chúng tôi đến đây?”