Chương 239:
Hành động của Độc Lang, khiến ông lão bối rối, không thể tin được.
Các người không phải chỉ muốn nghe những chuyện đã qua thôi sao, tôi sẽ kể cho các người, các người còn trả tiền, hơn nữa còn trả nhiều như vậy!
Đây là đụng phải một tài chủ?
Không, đây là cuộc gặp gỡ của ông với ông thần tài.
Ông lão thận trọng hỏi: “Các người thật sự cho tôi số tiền này sao?”
Độc Lang gật đầu: “Đương nhiên rồi. Nhưng trước hết ông phải đảm bảo sẽ nói sự thật”
Ông lão lập tức gật đầu: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ nói rõ ràng cho các người.”
Diệp Què nhìn thấy số tiền này, gương mặt thèm thuồng không chút giấu diếm.
Anh ta đột nhiên chạy đến và nói: “Các người nên đưa tiền cho tôi.
Tôi sẽ kể cho anh nghe về chuyện đó. Tôi là một trong những người trong chuyện, biết rõ chân tướng sự việc hơn ông ta”
Độc Lang duõi chân đạp Diệp Què một cái, Diệp Què ngã chổng vó dưới đất.
Diệp Huyền Tân nói với ông lão: “Ông lão, bắt đầu kể đi”
Ông lão vội vàng đút tiền vào túi, vì sợ bị người khác cướp mất.
Ông lão hít một hơi thật sâu, sau đó mới bắt đầu kể: “Thực sự những người này, toàn bộ đều bị Diệp Què hại chết”
Diệp Què vô cùng bất mãn, lập tức biện hộ: “Ông nói láo, những người này đều bị yêu quái trên núi Hoàng Sa hại chết, có gì liên quan đến tôi!”
Ông lão nói: “Này, nếu như không phải cậu, bọn họ có lên núi Hoàng Sa, có bỏ mạng trên đấy không? Cậu còn nói là không liên quan đến cậu?”
Diệp Què mặt đỏ tía tai: “Tôi… tôi cũng vì muốn tốt cho dân làng thôi!”
Ông lão: “Tôi tin cậu mới điên!”
Tiếp đó, ông lão thì thào nói.
Năm đó, những con yêu quái Hoàng Sa trên núi Hoàng Sa gây rối, những người dân chúng tôi mỗi ngày đều thấp tha thấp thỏm, hốt hoảng lo sợ, đau khổ vô cùng.
Đúng lúc nguy cấp, hai anh em Diệp Què đã trở về.
Hai anh em tự nhận đã học được đạo hành bên ngoài, có thể diệt quỷ, có thể tiên tri biết trước được sự việc,
Dân làng chúng tôi bắt đầu không tin tưởng bọn họ.
Nhưng hai anh em đã tiên đoán chính xác một số việc, cuối cùng dân làng vẫn tin tưởng họ.
Dân làng hùn nhau một số tiền lớn và nhờ hai anh em tiêu diệt yêu quái.
Hai anh em nói, bọn họ cần sắp xếp một trận địa tiêu diệt quỷ, chỉ có hai người bọn họ thì không thể hoàn thành, cần bảy bảy bốn chín thanh niên trai tráng phối hợp cùng.
Dân làng chúng tôi tin tưởng anh em Diệp Què, nên đã cử bốn mươi chín thanh niên khoẻ mạnh đi.
Bốn mươi chín người thanh niên trai tráng này, hầu hết đều là thanh niên trong làng.
Dưới sự ký thác của dân làng, anh em Diệp Què đã đưa bốn mươi chín người lên núi.
Nhưng không ngờ rằng, chuyến đi này lại là lời vĩnh biệt: Ngoại trừ Diệp Què, những người khác đều không quay trở lại, bao gồm cả em trai của Diệp Què.
Những người thanh niên này, là tương lai của làng, bây giờ đã chết hết sạch, bầu trời trong làng như bị sụp đổ.
Những ngày đó, trong làng tiếng khóc rung trời, cả ngày lẫn đêm, bi thương không ngớt.”
Nói đến đây, ông già đã khóc không thành tiếng.
Diệp Huyền Tân nhìn thấy Diệp Què: “Diệp Què, cái chết của những người đó là do con người hay là những hành động ma quỷ trên núi Hoàng Sa?”
Diệp Què vội vàng nói: “Đương nhiên là do những hành động ma quỷ trên núi Hoàng Sa? Một mình tôi không thể giết chết nhiều hàng xóm thân thích như vậy, nói là bọn họ giết tôi thì còn nghe được”