Chương 2338:
Diệp Huyền Tân chỉ tùy ý công kích một cái, nhưng với trùng vương mà nói lại là đòn đả kích tiêu diệt, trong nháy mắt, ý chí chiến đấu của trùng vương đã giảm đi rất nhiš Nó mở to miệng, máu tươi trào ra, cánh vỗ một cách vô lực, nặng nề rơi xuống đất, bất tỉnh nhân sự. Diệp Huyền Tân cảm nhận được rõ, trong máu mà trùng vương nhổ ra có chứa đựng hơi thở người nồng nặc.
Nhìn dáng vẻ thiếu máu người để ăn này của trùng vương, người bị Diệp Què đưa tới trước đó chắc là để cho nó ăn.
Thấy trùng vương thất bại, Đại Vu Miêu Kỳ vô cùng lo lắng, anh ta vội vàng ôm trùng vương dậy: “Trùng vương, mày sao vậy? Mày tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì đấy”
Trùng vương vỗ mạnh cánh một cái, ra hiệu mình vẫn còn sống, sắc mặt Đại Vu Miêu Kỳ lúc này mới chuyển biến tốt một chút.
Trong ánh mắt anh ta nhìn về phía mấy người Diệp Huyền Tân đã không còn sự bình tĩnh như lúc nãy, nó trở nên sợ hãi, hoảng loạn.
“Hay, hay lắm, trước đó tôi dây vào các người, là lôi của tôi”
“Thế nhưng bây giờ tôi đã không còn đường lui nữa rồi, chỉ có thể đi vào vết đen thôi”
“Nếu các người tìm tới rồi, vậy chúng ta xem ai bản lĩnh hơn, đấu với nhau một trận sinh tử đi”
“Các người có bản lĩnh thì tới với tôi này!”
Nói xong, Đại Vu Miêu Kỳ ôm Tổ trùng Bạch Miêu nhảy lên xuống vực. Đuổi theo!
Diệp Huyền Tân ra lệnh, mấy người vội vàng nhảy xuống vực, đuổi theo Đại Vu Miêu Kỳ. Vách núi này sương mù dày đặc, tầm nhìn rất hạn hẹp, Đại Vu Miêu Kỳ vừa nhảy xuống liền không thấy tung tích.
Thế nhưng Diệp Huyền Tân không hề lo lắng sẽ mất dấu Đại Vu Miêu Kỳ, sức mạnh của anh sớm đã khóa chặt đối phương rồi. Vách núi này rất sâu, mấy người Diệp Huyền Tân rơi xuống tâm nửa phút mới coi như gần chạm tới đáy vực.
Diệp Huyền Tân lập tức buông giải sức mạnh, kéo mấy người còn lại, chầm chậm rơi xuống để tránh bị thương. Đợi đến khi bọn họ nhìn thấy đáy vực, ai cũng ngây người, trợn mắt há miệng.
Đáy vực thần thần bí bí này đều là xác chết, so với rừng sâu bạch cốt, gió không lùa được vào, lại còn mấy tầng chồng lên nhau, hơn nữa nhìn theo đáy vực sâu không thấy đáy, tất cả đều là xương cốt.
Mùi xác chết ở phía dưới bốc lên nồng nặc, khiến người hít phải khó thở vô cùng, ngay cả mấy người quen chiến đấu như Hắc Lang sắc mặt
Diệp Huyền Tân ngưng hít thở, truy tìm theo đường đáy vực, cố gắng không nhìn những xác chết đó, bởi vì những xác chết đó đều mang đến cho anh hơi thở thô bạo, lí trí sẽ không được quá tỉnh táo.
Vào lúc này, anh nhất định phải duy trì lí trí được tỉnh táo, sau khi truy tìm tầm mấy phút, tiếng kêu của trùng vương đột nhiên vọng lên ở đáy vực.
Uuuuuu!
Tiếp đó, là tiếng cơ thể xào xạc, Hắc Lang vội vàng nói: “Anh, xác chết ở đáy vực đang cử động!”
Mấy người vội vàng cúi đầu, quả nhiên là như vậy, những xác chết không biết đã ngỏm bao lâu kia đang châm chậm cử động.
Hơn nữa tất cả đều đang lúc nhúc, cảnh tượng này vô cùng nổi da gà.
Diệp Huyền Tần vội vàng nói: “Cẩn thận, không phải xác chết đang cử động mà là thứ bên trong nó đang động đậy”
“Thứ bên trong xác chết?” Chiến thần Côn Luân hiếu kỳ nói: “Trong xác chết có thứ gì?”
Lục cục lục cục…
Không đợi Diệp Huyền Tân trả lời, một con rồi lại một con trùng chui ra từ trong xác chết. Những con trùng này lớn nhỏ có đủ, màu sắc khác nhau, hai cánh điên cuồng cử động, phát ra những tiếng lục cục chói tai.
Cả sơn cốc đều oang oang cả lên, giống như sấm chớp đang đánh.
Một lúc sau, khắp mặt đất sơn cốc đều bị những con trùng này xâm chiếm.
Cảnh tượng này khiến ai nhìn cũng nổi da gà, sợ hãi không thôi.
“Mẹ kiếp, đây là cái gì vậy?” Hắc Lang tức giận chửi một câu.
Nếu không đoán sai thì chắc là trùng cổ “Mẹ kiếp!” Hắc Lang chửi: “Sao lại nhiều trùng cổ thế, đừng nói với tôi là cả Miêu tộc sống trong này nhé.”
Chiến thần Côn Luân: “Có người của Miêu tộc sống ở đây không thì tôi không biết, thế nhưng tôi có thể khẳng định, những xác chết này là nguồn nuôi dưỡng trùng cổ, những con trùng cổ này có thể biến xác chết thành thức ăn”
Xoett