Đầu Hồ Thanh Sơn sắp nổ tung rồi!
Ông ta đã dành vô số tâm huyết, cẩn thận giăng ra một cái bẫy lớn. Cuối cùng, ông ta lại thất bại chỉ vì sự “sống lại” của Vương Minh, lại còn bị Diệp Huyền Tần nắm lấy điểm yếu!
Ông ta không phục, ông ta không cam tâm! Chẳng lẽ ông ta phải ở dưới cơ Diệp Huyền Tần cả đời sao? Cứ như vậy mà bị Diệp Huyền Tần nắm thóp và phải cắn răng phục tùng?
Không, ông ta nhất định phải phản kháng!
“Đều con mẹ nó tại con nhỏ Phạm Thúy Lan chết tiệt kia, dám đưa tới cho ông đây mấy tên sát thủ vô dụng.”
“Không hoàn thành nhiệm vụ, không nói, thậm chí còn bị Diệp Huyền Tần bắt làm tù nhân, trở thành cái thóp để cậu ta đe dọa mình.”
“Phạm Thúy Lan, cô ta phải chịu trách nhiệm cho chuyện này.”
Ông ta ngay lập tức gọi điện thoại cho Phạm Thúy Lan.
Hồ Thanh Sơn hung hăng: “Phạm Thúy Lan, cô đang ở đâu?”
Phạm Thúy Lan: “Tán gái, hát hò.”
Hồ Thanh Sơn gần như giận tới muốn nổ tung tại chỗ: “Cái gì, hát hò?”
“Tôi sắp bị cô hại chết rồi, cô còn tâm trạng hát với chả hò?”
“Ca hát cái đầu cô, mau lết xác qua đây, tôi có chuyện muốn bàn bạc với cô.”
Phạm Thúy Lan: “Ha ha, tự ông không có năng lực, thua dưới tay Diệp Huyền Tần rồi còn trách tôi. Ông còn mặt mũi sao?”
“Ông táo bón rặn không ra còn trách lực hút trái đất à?”
Hồ Thanh Sơn: “Im mẹ mồm đi, đừng nói nhiều. Nếu không phải cô đưa cho ông đây lũ sát thủ như gà kia thì ông đây sẽ bị người khác bắt được thóp rồi đưa tới kế hoạch thất bại sao?”
“Tôi không quan tâm, cô phải giải quyết cái đám vô dụng bị Diệp Huyền Tần bắt được kia.”
“Tụi nó còn ở trong tay Diệp Huyền Tần một ngày, ông đây còn bị Diệp Huyền Tần làm nắm thóp một ngày.”
Phạm Thúy Lan: “Đừng lo lắng, đám phế thải đó làm không tốt, tôi đương nhiên sẽ xử lý tử tế.”
“Hơn nữa, không chỉ có tụi nó sẽ bị xử lý, tôi cũng sẽ xử lý luôn Diệp Huyền Tần.”
“Tên khốn, mày dám đẩy bà đây vào con đường cùng, bà cũng sẽ làm cho mày nếm mùi cay đắng.”
Hồ Thanh Sơn đột nhiên có hứng thú: “Cô chuẩn bị đối phó Diệp Huyền Tần như thế nào?”
Phạm Thúy Lan cười nhẹ rồi lẩm bẩm với Hồ Thanh Sơn trên điện thoại một lúc.
Sau khi nghe kế hoạch của đối phương, Hồ Thanh Sơn đã cười thoải mái rất nhiều với Phạm Thúy Lan: “Cô Lan thực sự khiến tôi phải ngước mắt nhìn.”
“Cô tận dụng thứ năng lượng lớn hơn nhiều so với năng lượng dưới lòng đất, thậm chí là còn mạnh hơn cả năng lượng quân sự.”
“Nếu chuyện này có thể thành công, e rằng toàn bộ Đại Hạ này sẽ không có chỗ dung thân cho Diệp Huyền Tần.”
Mạnh Thắng Nam bổ sung: “Nhưng mà một mình tôi không đủ sức chèo chống kế hoạch này.”
“Hồ Thanh Sơn, tôi cần ông giúp một tay.”
Hồ Thanh Sơn do dự: “Cô cũng biết hiện tại tôi đang bị Diệp Huyền Tần nắm thóp. Nếu như tôi tỏ thái độ muốn đối phó cậu ta quá rõ ràng, sợ rằng cậu ta sẽ tuyệt tình mà giao lũ sát thủ kia cho quân đội. Vậy thì… cô biết đấy.”
“Cho nên việc tôi có thể giúp, chỉ là giữ bí mật giúp cô.”
Phạm Thúy Lan: “Ông không cần ra mặt, chỉ cần lén lút cho tôi chút lợi ích là được.”
“Ông cũng biết rằng tôi là một sát thủ, năng lượng ở mặt
sáng là một khuyết điểm lớn của tôi, mà ưu thế lớn nhất của ông lại là năng lượng ở mặt sáng.”
Hồ Thanh Sơn: “Thành giao.”
Cúp điện thoại xong, Hồ Thanh Sơn gọi thêm hai cuộc.
Một cuộc gọi là gọi cho một nhân viên ở một trong những công ty của ông ta.
Một cuộc gọi khác là gọi cho một người trong danh bạ đặt là “Thư ký Hoàng.”
Nói xong điện thoại, Phạm Thúy Lan vươn eo lười biếng, tiện tay vỗ nhẹ vào eo Trần Hạ Lan đang ngồi bên cạnh.
Bị những người cô gái khác chạm vào thì không sao, nhưng Trần Hạ Lan biết “sở thích đặc biệt” của Phạm Thúy Lan, khi cô ta chạm vào người, da gà cô ta đột nhiên nổi lên.
Cô ta nhanh chóng ngồi xa Phạm Thúy Lan: “Cô Lan, xin hãy tự trọng.”
Phạm Thúy Lan cười nói: “Đừng lo lắng, tôi không có hứng thú với cô.”
“Cô cũng mặt mũi xinh đẹp thân hình quyến rũ đấy, nhưng về khí chất thì còn kém Từ Lam Khiết xa lắm.”
“Tôi đã từng nhìn thấy một cô gái đẹp tới làm người ta choáng váng như Từ Lam Khiết, làm sao tôi có thể nổi lên hứng thú một đứa thô tục như cô.”
Trần Hạ Lan tức giận, tại sao cô ta không thể ngang hàng với Từ Lam Khiết.
Cô ấy hít một hơi thật sâu và nói: “Cô Lan, chính xác thì cô muốn tôi làm gì.”
Phạm Thúy Lan nói: “Đơn giản, đi xin lỗi Từ Lam Khiết cùng Diệp Huyền Tần.”
“Chuyện của cô tôi đều hiểu, cô thực sự có lỗi với người ta.”
“Cái gì?” Trần Hạ Lan ba chân bốn cẳng nhảy dựng lên: “Cô bắt tôi đi xin lỗi tên chó chết cùng ả điếm kia? Không thể!”
“Tôi muốn cô ra tay giúp đỡ tôi, chứ không phải bắt tôi đi chịu uất ức.”
Phạm Thúy Lan nói: “Cô kích động cái gì, Phạm Thúy Lan tôi có thể khiến cô cúi đầu thừa nhận thất bại sai?”
“Đây chỉ là một cách để trì hoãn thôi.”
Cô ta ghé vào tao Trần Hạ Lan, nói thầm vài câu.
Trần Hạ Lan nghe xong, vẻ mặt dịu đi rất nhiều: “Ừm, được rồi, tôi sẽ hoàn toàn nghe lời cô.”
Sau khi nói xong, Trần Nhã Chi rời khỏi phòng karaoke.
Phạm Thúy Lan nhấc micro, nhấp vào bài hát “Ngọt ngào”, bắt đầu ngân nga.
“Ngọt ngào, nụ cười của em thật ngọt ngào, như thể những lời nói trên khóe môi của em, trên khóe môi của em…”
Giọng của Phạm Thúy Lan rất trung tính, giọng trầm ấm áp, phảng phất mùi thuốc lá và rượu, nghe rất độc đáo mà vô cùng êm tai.
Tuy nhiên, phối với lời bài hát lạ lùng này, có chút ngô không ra ngô khoai không ra khoai.”